Ở mặt này ông cũng không nóng nảy, Hoàng huynh và mẫu hậu lại lúc nào cũng thúc giục, ông cung sợ rồi.

Ông còn nghe Mẫu hậu muốn làm một bữa tiệc ngắm hóa, mới mấy nữ tử có gia thế thích hợp làm Vương phi của ông, để cho ông xem thử có thể lựa chọn được một vương phi hay không.

Mặc dù ông biết mẫu hậu muốn có con dâu út, nhưng thật sự ông không có hứng thú gì với yến hội như vậy cả.

Đúng lúc có thể đi Bắc Cương tránh chuyện giục cười này.

Sao Hoàng đế lại không biết suy nghĩ của đệ đệ mình chứ, chỉ tay vào ông nói: "Đệ ấy!"

Ngài lại hỏi: "Đúng rồi chuyện này là trẫm nói với mẫu hậu, hay là đệ nói!"

Nếu ngài đi nói, đoán chừng sẽ bị mẫu hậu oán giận một trận, nói không chừng còn sẽ khóc nữa."

Đệ đệ tương đối biết dỗ mẫu hộ, đi nói sẽ tốt hơn.

Sao Lương Vũ Lâm lại không nhìn ra được suy nghĩ của ca ruột, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vẫn là để thần đệ nói đi."

Hoàng đế càng thêm từ ái, vô vai của ông: "Huynh đệ tốt!"

Lương Vũ Lâm cũng không chậm trễ, trực tiếp đi đến cung của Thái hậu.

Sau khi dỗ dành tốt mẫu hậu tức giận, lại ăn cơm chiều với bà, đồng ý sẽ cố gắng mang theo Vương phi từ Bắc Cương về, lúc này mới có thể rời khỏi Hoàng cung.

Mà lúc này trên bàn ăn của Lương gia, Hề gia, Kỳ gia, Phỉ gia, cũng dọn lên các loại thịt hũ đã được hâm nóng.

Sau khi mấy nhà nếm được thịt hũ, đều có suy nghĩ giống nhau, rất ngon.

Tiếp theo chính là khiếp sợ và tò mò, rốt cuộc thịt hũ này sao lại có thể để lâu mà không hư như vậy? Chẳng lẽ sư phụ kia của Thời Khanh Lạc thật sự là thần tiên gì đó?

Cảm giác thần kỳ giống như thi triển pháp thuật vậy.

Vì vậy mấy nhà càng coi trọng phu thê Thời Khanh Lạc hơn.

Lương gia

Đám người Lương lão gia tử và Lương Minh Thành, đều biết Lương Hữu Tiêu xuôi Nam mở xưởng đồ hộp.

Lương lão gia tử có thái độ ủng hộ, bởi vì ông ấy vẫn biết đứa cháu này rất thông minh, cũng không phải là người không đáng tin cậy trong làm việc.

Lương Minh Thành lại không hiểu lắm cách làm của con trai.

Chủ yếu là ông ta thực sự không có cách nào tin tưởng sao đồ hộp có thể giữ được lâu như vậy, còn là mùa hè nữa.

Nhưng bởi vì con trai có lão gia tử và lão thái thái che chở, ông ta lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn.

Tất nhiên, dù sao đây cũng là con tria ruột của ông ta, ông ta vẫn ủng hộ.

Người mấy phòng khác thì lại không xem trọng Lương Hữu Tiêu, sâu hơn là cảm thấy hắn ta đang làm chuyện điên rồ.

Dù trong tay có tiền, cũng không cần phải phá sản như vậy.

Không ít người chờ Lương Hữu Tiêu thất bại cười nhạo hắn ta.

Nhưng hôm nay sau khi mọi người thưởng thức xong thịt hộp, đột nhiên cảm thấy mặt có chút đau.

Đây là ngày hè, từ huyện Hà Dương đến kinh thành phải mấy hơn một tháng, nhưng đồ hộp lại không bị hư, mùi vị còn ngon như vậy, nói rõ đồ hộp này là thật.

Bọn họ cũng nếm trái cây hũ, mùi vị khác với trái cây tươi, được phu nhân tiểu thư trẻ con trong nhà rất thích.

Cũng vì vậy chỉ cần Lương Hữu Tiêu mở xưởng ở phương Nam, tuyệt đối không lo bán không được.

Bọn họ thất vọng, đồng thời lại không nhịn được hâm mộ ghen tỵ.

Tiểu Lục lại mở thêm xưởng, không biết lần này ôm được bao nhiêu tiền.

Dưới ánh mắt không ngừng ám chỉ của thê tử, Lương nhị gia không nhịn được hỏi lão gia tử: "Cha, Tiểu Lục đi phía Nam mở xưởng buôn bán, dùng giao thiệp nhà chúng ta, vậy tiền làm ăn có phải thuộc về quỹ công không?"

Lời này làm cho phu thê Lương Minh Thành không được thoải mái.

Trước đó mấy phòng này đều chế giễu cười nhạo, còn nói con trai bọn họ phá của, chỉ cảm nói rõ nếu Tiểu Lục thấy bại, sẽ muốn nhìn kịch hay.

Bây giờ phát hiện đồ hộp này có thể để lâu, hơn nữa mùi vị lại ngon, nếu như vận chuyển đến kinh thành hoặc những địa phương khác bán, tuyệt đối sẽ bán rất được.

Hơn nữa đồ hộp đắt, chắc chắn kiếm được rất nhiều, cho nên mấy phòng lại đỏ mắt muốn chia chén canh này.

Nào có chuyện tốt như vậy.

Tiểu Lục một mình khổ cực đi Bắc Cương, rồi lại chạy xuôi Nam, cái gì dũng là mình tự làm, nhiều nhất cũng chỉ dùng bối cảnh của gia tộc, tiền cũng là dùng tiền mình mở xưởng, dựa vào cái gì biến thành của công chia cho mọi người?'

Thế tử phu nhân đặc biệt khó chịu, mới vừa muốn mở miệng nói, lại bị ánh mắt của Lương Minh Thành ngăn lại.

Chuyện này lão gia tử đã có quyết định, bọn họ không cần tranh giành nói trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play