Lương Minh Vũ khẽ cười nói: “Không thử sao biết được?”
“Nàng rất hợp khẩu vị của ta, ta liếc mắt một cái là có thể nhận định, nàng là loại nữ nhân mà ta thích.”
Cẩm Vương: “……”
Gã có chút cạn lợi, “Mỗi lần ngươi đều nói như vậy.”
Mỗi lần đều nói thích người đó thật lòng, nhưng không bao lâu có được, lại ném người ta vào hậu viện, bên ngoài lại theo đuổi một mục tiêu mới.
Lương Minh Vũ cười trả lời: “Đúng là mỗi lần ta đều rất nghiêm túc, lúc ấy là thích thật lòng.”
Chỉ là khi có được, lại cảm thấy cũng chỉ như vậy, tất nhiên mất đi hứng thú.
Cẩm Vương có chút đau đầu với đứa con trai này, “Ngươi muốn làm cái gì ta lười quản, nhưng ngươi phải đúng mực, càng không được cưỡng ép Thời Khanh Lạc.”
Gã mang theo vài phần cảnh cáo lại nói: “Nếu bị phản phệ giống như đạo trưởng nói hậu quả tự ngươi gánh vác.”
Lương Minh Vũ gật đầu, “Phụ vương yên tâm, ta khẳng định sẽ không làm hỏng chuyện của ngài.”
Hắn ta chưa bao giờ cưỡng ép nữ nhân, đều có kiên nhẫn chờ đối phương ngoan ngoãn mắc câu.
Hai người ngồi một lát, cũng đứng dậy rời đi.
Chờ tiệc ngắm hoa kết thúc, còn không đợi Cẩm Vương triệu kiến trước, Hoa trắc phi đã đi đến thư phòng của gã.
Sau khi Hoa trắc phi vào thư phòng, lập tức nói lại lời của Thời Khanh Lạc.
Cẩm Vương có chút ngoài ý muốn, “Không nghĩ tới hôm nay nàng lại sảng khoái như vậy, chẳng những muốn cho ngươi phương pháp cải tạo giấy, còn cho ngươi thực đơn.”
Hoa trắc phi khẽ cười nói: “Thiếp thân đây còn không phải dính ánh sáng của Vương gia sao.”
“Hơn nữa Thời Khanh Lạc là người thông minh, thiếp thân thấy phương pháp cải tạo giấy là nàng mượn tay thiếp thân, hiến cho Vương gia."
Vì sao Thời Khanh Lạc lại đồng ý, khẳng định không phải vì nàng ta, mà là Cẩm vườn sau lưng nàng ta.
Cẩm Vương thưởng thức tay của Hoa trắc phi, “Ái phi thật là thông minh lanh lợi.”
“Ngày mai bổn vương và ngươi cùng đi trà lâu.”
Vừa lúc mang theo lão đạo trưởng trưởng đi qua.
Hoa trắc phi không có dị nghị, hỏi: “Vương gia, phương pháp này chúng ta lấy không, phải trả cái giá rất lớn sao?”
Cẩm Vương nhướng mày, “Ngươi cho rằng thiên hạ sẽ có bánh từ trên trời rơi xuống sao?”
Hoa trắc phi lắc đầu, tất nhiên sẽ không.
Cẩm Vương cười nói: “Cho nên Thời Khanh Lạc sẽ không cho chúng ta miễn phí, ngày mai đi xem nàng muốn cái gì đã.”
Lúc này Hoa trắc phi mới hiểu, khó trách ngày mai Vương gia muốn đi theo, thì ra là muốn nói cái giá phải trả
Nàng ta cười nói: “Có Vương gia ở đó, thiếp thân cũng an tâm rồi.”
Hai người lại nói chuyện một chút, Hoa trắc phi lập tức rời đi.
Phủ Phó đô đốc.
Sau khi Đào Liễu hồi phủ, lập tức đi viện của Tiêu Nguyên Thạch.
Lúc này Tiêu Nguyên Thạch đang ở trong thư phòng luyện chữ, đây đã trở thành bộ môn bắt buộc của ông ta.
Thấy Liễu Như trở về, ông ta mới buông bút.
“Hôm nay không gặp được chuyện gì chứ?”
Nhìn thấy Liễu Như bình yên vô sự trở về, ông ta nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng phái không ít người che chở, nhưng ông ta sợ Thời Khanh Lạc gây chuyện.
Đào Liễu đi qua cười nói: “Không có việc gì, hôm nay thiếp thân đi Cẩm Vương phủ tất cả đều thuận lợi.”
Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ rồi hỏi: “Thời Khanh Lạc có xảy ra chuyện gì không?”
Ông ta vẫn luôn cảm thấy mặc kệ con dâu kia đi nơi nào, không xảy ra chuyện gì thì không giống bình thường.
Đào Liễu cũng không giấu giếm, nói hết những chuyện mình đã nghe.
Tiêu Nguyên Thạch kinh ngạc, “Nàng nói là Thời Khanh Lạc nghĩ cách kiếm tiền cho Hoa trắc phi?”
Đào Liễu gật đầu, "Vâng, hai người còn hẹn ngày mai đi trà lâu tiếp tục nói chuyện.”
Đối với chuyện Thời Khanh Lạc có thể nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền như vậy, nàng ta cũng bội phục.
Tiêu Nguyên Thạch nhíu nhíu, “Nó là muốn làm gì đây?”