Cũng khó trách lúc trước nàng câu dẫn Tiêu Hàn Tranh không thành công, có thê tử như Thời Khanh Lạc, nữ nhân mỹ mạo khác cũng không có tác dụng, khẳng định khó vào mắt của hắn.
Mà chuyện xảy ra trong hoa viên, cũng rơi vào trong mắt của người đang ngồi trong đình hóng gió cách đó không xa.
Đình hóng gió ở núi giả có ba người đang ngồi.
Trừ bỏ Cẩm Vương ra, còn có một người già người tiên cốt mặc đạo bào, cùng với một nam tử trẻ tuổi đầu đội ngọc quan.
Chờ Hoa trắc phi mang theo một đám phu nhân các tiểu thư rời đi, ba người mới thu hồi ánh mắt. Cẩm Vương nhìn lão đạo trưởng cười hỏi: “Đạo trưởng, ngươi xem Thời Khanh Lạc kia có phải rất đặc biệt hay không?”
Lão đạo trưởng uống một ngụm trà trước, “Xác thật thực đặc biệt.”
“Tướng mạo của nữ nhân này rất đặc biệt, xem tướng mạo chính là c.h.ế.t sớm, cũng không biết vì sao chẳng những sống đến hiện tại, còn có tướng phú quý vượng phu vượng gia. “
“Rất có khả năng là sư phụ phi thăng thành tiên của nàng sửa lại mệnh cho nàng.”
Trong lòng Cẩm Vương rất kinh ngạc, không nghĩ tới thật có chuyện sửa mệnh.
“Vậy đạo trưởng có thể sửa mệnh không?”
Lão đạo trưởng lắc đầu cười nói: “Bần đạo còn chưa đạt tới loại trình độ đó."
Cẩm Vương cũng không rối rắm vấn đề này, “Vậy đạo trưởng, ngươi xem Thời Khanh Lạc này biết được nhiều đồ vật như vậy, thật là vị sư phụ lão thần tiên kia lưu lại hoặc là báo mộng sao?”
Lão đạo trưởng suy nghĩ: “Thế gian này vốn có một ít chuyện ly kỳ.”
“Nếu sư phụ của nàng có thể nghịch thiên sửa mệnh, lưu lại một ít đồ vật hoặc là báo mộng cũng rất bình thường.”
“Đương nhiên, cũng có khả năng vị Thời nương tử này chính là một người vừa sinh ra đã có hiểu biết đặc biệt.”
“Cho nên nàng chỉ cần nhìn đến một thứ gì đó, là có thể biết dùng như thế nào, còn có thể làm gì.”
Ở một bên, nam tử tuổi trẻ, cũng là thế tử phủ Cẩm Vương Lương Minh Vũ có chút bán tín bán nghi, “Đạo trưởng, thế gian này thật sự tồn tại loại người vừa sinh ra đã hiểu biết như vậy sao?”
Lão đạo trưởng cười khẽ, “Tự nhiên là có, chẳng qua trong cả biển người chỉ có một người.”
Thật ra Cẩm Vương không nghi ngờ chuyện này, rốt cuộc trong 《 Luận Ngữ 》 có nói đến người vừa sinh ra đã hiểu biết.
Thật ra lúc trước cũng có chút nghi ngờ Thời Khanh Lạc.
Đương nhiên, đối với sư phụ lão thần tiên thần bí của Thời Khanh Lạc, gã cũng có vài phần tin.
Gã phái người đi huyện Nam Khê điều tra, người của gã điều tra được đạo quán kia có hai lần hiện thần tích, bị không ít người tận mắt nhìn thấy.
Hạt giống ngô kia, cũng là phát hiện ở hậu viện đạo quán.
Đương nhiên, mặc kệ là như thế nào, đều đại biểu Thời Khanh Lạc có giá trị rất lớn.
Hoàng đế lại bỏ được đưa đến Bắc Cương, đổi thành gã khẳng định muốn đặt ở bên cạnh sử dụng.
Gã lại hỏi: “Đạo trưởng, ngươi thấy bổn vương có thể sử dụng Thời Khanh Lạc không?”
Lão đạo trưởng trưởng nhìn Cẩm Vương, một lát sau nói: “Nàng hẳn là có thể giúp được Vương gia không ít.”
Nghĩ một chút ông ta vẫn nhắc nhở nói: “Người như vậy Vương gia chỉ có thể lung lạc, nhưng lại không thể cưỡng ép, nếu không rất có thể bị phản phệ.”
Cẩm Vương gật đầu, “Bổn vương hiểu.”
Tiếp theo hai người lại trò chuyện một chút. Lão đạo trưởng nói chuyện muốn đi du ngoạn.
Cẩm Vương thở dài, “Đạo trưởng, ngươi thật sự muốn rời đi sao? Không thể lưu lại giúp đỡ bổn vương một tay?”
Vị đạo trưởng này mặc kệ là xem bói hay là xem tướng đều rất chuẩn, còn hiểu một ít kỳ môn độn giáp.
Gã rất muốn giữ người lại, trợ giúp gã hoàn thành nghiệp lớn.
Lão đạo trưởng cười uyển chuyển từ chối, “Đa tạ Vương gia coi trọng, nhưng bần đạo không có dục vọng muốn theo đuổi quyền lực, chỉ muốn lúc còn sống đi nhiều nơi nhìn ngắm.”
Đúng là ông ta không có tham vọng về quyền lực, hơn nữa đồng thời nhìn ra được trên người Cẩm Vương không có long khí, muốn thành đại sự rất khó.
Nếu không phải Cẩm Vương đã từng giúp ônh ta một đại ân, ông ta cũng sẽ không ở lại phủ Cẩm Vương hai năm, xem tướng cho người có thể để Cẩm vương sử dụng.
Hiện tại cũng nên rời đi rồi, nếu không khó thoát khỏi vũng bùn này.
Tuy rằng Cẩm Vương tiếc nuối, nhưng lại biết không thể đắc tội loại người có bản lĩnh thế này.