Cát Xuân Như tức giận đến ngã ngưỡng: "Nương, ta biết ta có lỗi, nhưng người cũng không thể nói con dâu của mình như vậy!"
Nếu trên lưng gánh cái danh Tang môn tinh này, sao nàng ta có thể sống tiếp đây.
Tiêu Nguyên Thạch và đệ đệ muội muội của nàng ta sẽ thấy nàng ta như thế nào?
Tiêu lão thái hừ lạnh một tiếng : "Vốn dĩ ngươi chính là tang môn tinh, còn không cho người khác nói."
Tiếp đó đề nghị: "Lão nhị, con dâu này không được, nếu không nương làm chủ thay ngươi, hưu nó?”
Đây là biện pháp lấy lui làm tiến mà Thời Khanh Lạc dạy bà ta.
Tám chín phần súc sinh lão nhị này sẽ không đồng ý hưu Cát Xuân Như, sở dĩ trước đó nói như vậy, cũng chỉ làm nền cho đề nghị tiếp theo mà thôi.
Sắc mặt Cát Xuân Như thay đổi, lập tức nắm lấy tay Tiêu Nguyên Thạch: "Tướng quân, nương hiểu lầm ta, chuyện lúc trước, ta biết sai rồi.”
Mặc dù nàng ta không cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch sẽ hưu mình, nhưng lại sợ bà già kia thật sự làm.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch cũng có chút khó coi, Cát Xuân Như nhận lỗi cũng không phải một lần.
Nhưng mỗi lần nói xong, không bao lâu lại tái phạm.
Chẳng qua bây giờ ông ta không thể hưu thê được, lúc trước ông ta cố gắng hết sức cưới thê tử này vào cửa, cũng thích thật lòng, bây giờ hưu, đó không phải đại biểu ông ta mù sao?
Lại nói, ông ta mới đến Bắc Thành không lâu, nếu hưu thê, vậy ngươi khác sẽ nhìn ông ta như thế nào.
Ông ta nói với lão thái thái: "Nương, hưu thê cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu để cho mọi người biết, sẽ bị cười nhạo chết."
Tiêu lão thái thái cười lạnh: "Hưu thê bị cười nhạo, vậy thê tử của ngươi đánh cha mẹ chồng cũng sẽ không bị người cười?"
"Đúng rồi, ta còn nghe nói thê tử của ngươi đội nón xanh cho ngươi, hồng hạnh xuất tường vụng trộm với người ta, ngay cả chuyện này ngươi cũng nhịn được."
Bà ta nói với Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, bây giờ ta cũng xem thường ngươi."
Mặc kệ nói thế nào, lão nhị là con trai của bà ta, con trai bị con dâu đội nón xanh, làm nương sao có thể vui vẻ nổi.
Nghe được lời này của lão thái thái, sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch càng khó coi hơn, sắc mặt của Cát Xuân Như lại trắng bệch.
Sao bà già này lại biết chuyện này?
Nàng ta nhìn về phía Thời Khanh Lạc, tức giận nói: "Thời Khanh Lạc, có phải ngươi nói xấu ta trước mặt lão thái thái không?"
Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng có lý chẳng sợ hỏi ngược lại nàng của Cát Xuân Như, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng nhướng mày: "Ta cũng không nói xấu ngươi, chẳng qua có nói chuyện ngươi ở kinh thành trong tiệc ngắm hoa vụng trộm với nam nhân mà thôi."
“Chẳng lẽ ngươi và Trịnh Đồng Phong không có vụng trộm, hắn ta không hôn ngươi?”
Cát Xuân Như hung hăng trợn mắt nhìn Thời Khanh Lạc: "Vậy cũng là ngươi hãm hại ta."
Thời Khanh Lạc chế giễu: "Chân mọc trên người ngươi, nếu như ngươi và Trình Đồng Phong không có quan hệ, ngươi và hắn ta sẽ ở chung một chỗ sao?"
“Miệng mọc trên người ngươi, nếu hai người các ngươi không mờ ám, sẽ hôn quên mình như vậy sao?"
"Lúc ấy cũng không phải một mình ta thấy, mà là tất cả mọi người đều thấy ngươi ôm ngoại nam hôn môi, mấy chuyện này ngươi đều đổ lên trên người ta?"
“Ta hỏi ngươi, ngươi có hôn Trình Đồng Phong không."
Thấy Cát Xuân Như muốn phản bác, nàng lại nói: "Nếu chuyện này không phải sự thật, ta đoạn tử tuyệt tôn, nhưng nếu đây là sự thật đệ đệ của ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn."
Mặc kệ có phải Cát tiểu di cam tâm tình nguyện hay không, dù sao lúc ấy hai người đã hôn, đây chính là sự thật.
Cát Xuân Nghĩa: "..." Liên quan gì đến hắn ta? Nữ nhân này thật quá ác độc.
Chẳng qua nghe Thời Khanh Lạc nói như vậy, Cát Xuân Nghĩa khiếp sợ nhìn Cát Xuân Như.
Hắn ta thật sự không ngờ tỷ tỷ lại vụng trộm với người ta ở kinh thành, còn bị bắt ngay trước mặt mọi người nữa, chuyện này cũng thật mất mặt.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch lại đen hơn, trong lòng cảm thấy thật khó chịu.
Cát Xuân Như tức giận đến toàn thân phát run: "Thời Khanh Lạc, ngươi đừng quá đáng."
Quả thật nàng ta có hôn Trịnh Đồng Phong, cho nên không dám phản bác, ai bảo nha đầu Thời Khanh Lạc này lại nguyền rủa đệ đệ nàng ta, nàng ta không dám đánh cược, nha đầu c.h.ế.t tiệc này rất tà môn.