Tiêu Nguyên Thạch nhìn mặt mũi tiều tụy già đi mấy tuổi của Cát Xuân Như.
Nếu là lúc trước, bộ dạng này khẳng định sẽ làm ông ta đau lòng, nhưng bây giờ lại không sinh ra được cảm giác đó.
Trái lại cảm thấy có chút phiền não.
Mới vừa trở về, ngay ở trước cửa làm ra bộ dạng muốn khóc, để cho người khác thấy thì làm thế nào?
Có phải muốn toàn bộ Bắc Thành đều biết, mười mấy ngày trước nàng ta ngồi nhà lao hay không?
Nơi này còn có mấy người Thời Khanh Lạc biết gây chuyện nữa.
Ông ta sợ Thời Khanh Lạc và lão thái thái lại nói gì đó.
Vì vậy vộ vàng nói với Cát Xuân Như: "Phu nhân trở về rồi, chúng ta đi vào trước đi."
Cát Xuân Như cũng không muốn ở cửa tổ khổ, gật đầu: "Được!"
Thời Khanh Lạc nhỏ giọng nói với lão thái thái: "Xem ra con trai của bà coi trọng nhất vẫn là tiểu kiều thê, thấy cha nương đến, trước tiên vẫn thăm hỏi tiểu kiều thê nha."
Mặc dù giọng nàng không lớn, nhưng Tiêu Nguyên Thạch đứng cách đó không xa cũng có thẻ nghe được.
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta cũng biết nha đầu c.h.ế.t tiệt này lưu lại không có ý tốt mà.
Khích bác này quá rõ ràng, không cho ông ta có cơ hội giải thích.
Bây giờ ông ta đổi ý không cho Thời Khanh Lạc ở lại, vẫn còn kịp sao?
Tiêu lão thái nghe được lời của Thời Khanh Lạc nói.
Vốn dĩ khuôn mặt đang tươi cười lại âm trầm lại, nói với Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, ngươi đây là không hoan nghênh chúng ta?"
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta cũng biết sẽ như vậy.
Ông ta nhịn xuống sự xúc động: "Nương, sao ta có thể không hoan nghênh mọi người được chứ."
"Trước đó ta còn muốn để cho người đi đón người và cha đi tới Bắc Thành nữa."
Tất nhiên không có chuyện này, nhưng ở bên ngoài vẫn phải nói như vậy.
Tiêu lão thái ừ lạnh: "Ta thấy người làm Phó đô đốc gì đó, uy phong ngày càng lớn."
"Mới vừa gặp mặt không chào hỏi cha nương, trái lại quan tâm đến thê tử trước."
"Cũng không nhìn xem mấy chuyện thê tử của người đã làm, nó..."
Tiêu lão thái còn chưa nói hết, Tiêu Nguyên Thạch lập tức đi lên đỡ bà ta: "Nương, đi đường nhiều ngày như vậy, người và cha cực khổ rồi, trước tiên vào phủ rồi hãy nói."
Nếu nói ra những chuyện Cát Xuân Như làm ở huyện Hà Dương ra ngoài, thì ông ta sẽ bị mất mặt trước mặt mọi người.
Ông ta không thể bị mất mặt.
Lại nhìn Thời Khanh Lạc và Tịch Dung: "Thê tử Tranh Nhi, ngươi và bằng hữu của mình cũng đi vào đi."
Thời Khanh Lạc cười thâm ý nói: "Tiêu Phó đô đốc vội vàng để chúng ta đi vào như vậy, là sợ chúng ta ở cửa nói chuyện gì sao?"
Tiêu Nguyên Thạch: “..." Ta cầu xin ngươi làm người một lần đi.
"Sao có thể chứ? Ta đã chuẩn bị xong trà bánh, chúng ta đi vào trước đi."
Tiếp đó mạnh mẽ đỡ lão thái thái đi vào phủ Phó đô đốc, rất sợ đứa con dâu xấu xa Thời Khanh Lạc này nói cái gì đó làm cho ông ta mất hết mặt mũi.
Thời Khanh Lạc nhìn loại cảm giác muốn chạy trốn này của phụ thân cặn bã, không nhịn được cong môi.
Tiêu lão gia tử thấy vậy thì híp mắt, quả nhiên ở Bắc Cương con trai thứ hai vẫn để ý đến danh tiếng như vậy, vậy chuyện này dễ làm.
Tiếp đó đoàn người đi vào trong phủ, thân tín của Tiêu Nguyên Thạch lập tức đóng cửa lại, ngăn lại ánh mắt tò mò của mọi người ở bên ngoài.
Sau khi vào cửa Tiêu lão thái hất tay của Tiêu Nguyên Thạch ra: "Lão nương không cần ngươi giả bộ hiếu thuận đỡ ta."
Trên mặt Tiêu Nguyên Thạch đầy sự bất đắc dĩ: "Nương, lúc này người mới đến Bắc Thành, ta vẫn chưa chọc giận người đi?"
Tiêu lão thái trợn mắt nhìn ông ta: "Ngươi không chọc giận ta, nhưng thê tử của ngươi để cho nha hoàn đánh ta và cha ngươi."
"Nếu không phải ngươi dung túng, nó có lá gan lớn như vậy sao?”
Tiêu Nguyên Thạch cũng biết sẽ đối mặt với chuyện này.
Ông ta nhìn Cát Xuân Như: "Ngươi để cho nha hoàn đánh cha nương ta?"