Lần này sau khi về lại Bắc Thành, cũng vẫn luôn không dùng đám người này.
Bây giờ cầm đi đổi Cát Xuân Như, trái lại ông ta cũng không quá đau lòng.
Hơn nữa còn có thể chôn mất nhãn tuyến, đến lúc đó xem thử có thể lấy được tin tức hữu dụng hay không, hoặc có thể đoạt được kỹ thuật trong tay Thời Khanh Lạc.
Chẳng qua chuyện này ông ta có thể nghĩ đến, lấy sự thông minh nhanh trí của phu thê con lớn, sẽ không nghĩ ra sao?
Tất cả làm cho ông ta không nhịn được mà có chút do dự.
Lúc này Đào Liễu đang ở bên cạnh ông ta, liếc mắt nhìn bức thư kia
Trong lòng vui như nở hoa, Cát Xuân Như này ngày càng không có kiên nhẫn.
Lại làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, còn phải để cho tiêu Nguyên Thạch lấy người đi đổi.
Vì vậy làm bộ quan tâm hỏi: "Đô đốc đây là đang buồn phiền sao?"
Tiêu Nguyên Thạch cũng không giấu diếm, nói hết những gì nghĩ trong lòng ra.
Đào Liễu suy nghĩ một chút nói: "Nếu phu thê Tiêu Hàn Tranh hoàn toàn không để ý đến chuyện này, vậy là họ muốn biến người mà Tướng quân đưa đến thành người của mình đi."
Trái lại lời này của nàng ta không phải khích bác, mà là không thể chỉ nghiêng về phía phu thê Tiêu Hàn Tranh, có ít lời phải nói thật, mới không làm cho Tiêu Nguyên Thạch nghi ngờ.
"Nếu ngài không muốn đưa người, vậy thì thương lượng với bọn họ đổi thứ khác."
Lại làm ra bộ dạng lo lắng thở dài: "Chỉ là có chút trì hoãn, không biết phu nhân ở trong nhà lao chịu bao nhiêu khổ."
Nháy mắt sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch đã trầm xuống.
Đào Liễu đưa tay cầm lấy tay ông ta, giống như trấn an: "Tướng quân, phu nhân cũng không phải cố ý, có lẽ tỷ ấy chỉ muốn trút giận cho đệ đệ, cho nên mới dưới sự tức giận đánh Tiêu đại lang và lão gia tử lão phu nhân."
"Tỷ ấy khẳng định không muốn làm hư danh tiếng của phủ Phó đô đốc chúng ta, cộng thêm lại bị nhốt vào nhà lao, nói không chừng lúc này vô cùng khó chịu, ngài cũng đừng trách tỷ ấy."
Lời này nghe vào thì giống như đang nói chuyện cho Cát Xuân Như, nhưng trên thực tế chỉ là châm ngòi.
Tất nhiên thẳng nam Tiêu Nguyên Thạch nghe không hiểu.
Ông ta nghe xong càng tức giận: “Nàng ta đã không cố ý mấy phần rồi? Lúc trước ở kinh thành bây giờ ở Bắc Cương cũng là như vậy."
"Trước kia phủ tướng quân ở kinh thành đã không còn danh tiếng, sau khi đến Bắc thành, vất vả lắm mọi người mới không biết chuyện ở kinh thành, nàng ta lại gây chuyện cho ta."
"Nàng ta chịu khổ cũng là đáng đợi, tự làm tự chịu.
Nếu Liễu Như không nhắc đến, ông ta cũng sẽ không tức giận như vậy.
Nhưng bây giờ thật sự vừa nghĩ đã cảm thấy tức giận, nếu thật sự chuyện này bị người truyền ra Bắc Cương, vậy ông ta còn có mặt mũi nào nữa?
Làm cho ông ta đau đầu nhất chính là phu thê Tiêu Hàn Tranh lại đến Bắc Cương.
Ông ta thật sự sợ hai người này, còn tưởng rằng Tiêu Hàn Tranh sẽ luôn ở Hàn lâm viện, dù cho bị điều đi cũng sẽ đến nơi đông đúc giàu có.
Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến, lại chạy đến Bắc Cương.
Là cố ý muốn đối nghịch với ông ta sao?
Đào Liễu vội vàng đưa tay thuận khí cho Tiêu Nguyên Thạch: "Đô đốc đừng tức giận, cho nên chúng ta chỉ có thể lặng lẽ chuộc phu nhân về."
Lại làm bộ than thở: "Chỉ là không biết phu thê Tiêu Hàn Tranh muốn mấy thợ thủ công này làm gì, nếu có tác dụng lớn nào đó, đô đốc bị tổn thất không nhỏ đâu."
Tiếp đó lại đổi lời: “Chẳng qua tổn thất một ít thợ thủ công, chỉ cần có thể đổi cho phu nhân bình an trở về, thật sự rất đáng giá.”
Tiêu Nguyên Thạch muốn mắng thô tục, đáng giá cái rắm
Nếu như Cát Xuân Như an phận đón Cát Xuân Nghĩa về, đừng có chạy đến huyện Hà Dương nổi điên muốn tìm Tiêu đại lang tính sổ, cũng sẽ có nhiều chuyện như vậy xảy ra sao?
Nhưng nếu cứ kéo dài thời gian như vậy, quả thật càng dễ xảy ra vấn đề.
Ông ta hít sâu một hơi nói: “Thôi, lần này cứ dựa theo yêu cầu của Tiêu Hàn Tranh mà đổi người đi."
Sau lần này sẽ không có lần sau, chờ Cát Xuân Như trở về, ông ta sẽ cấm túc nàng ta.
Ở Bắc Thành xã giao với những tiểu thư phu nhân kia là được, cũng không cần đi ra khỏi Bắc thành nữa, nếu không không biết lại chọc phải chuyện gì.
Tất nhiên Đào Liễu lại nhân cơ hội này an ủi khuyên giải Tiêu Nguyên Thạch một phen, nói không ít lời hay cho Cát Xuân Như.