Tiêu Hàn Tranh lộ ra nụ cười ôn hòa đi vào với Thời Khanh Lạc.

Hắn giới thiệu Thời Khanh Lạc xong, thì nói: “Hẳn các ngươi biết cây ngô chứ, đó là giống do thê tử ta dâng lên."

Tất nhiên mấy thôn trưởng đã nghe nói đến chuyện ngô, nghe nói là loại hạt giống sản lượng cao, nhưng loại này còn chưa truyền đến tay bọn họ.

Cũng không biết lúc nào mới có thể truyền xuống, không nghĩ đến nương tử của Tiêu đại nhân lại là người dâng hạt giống.

Bây giờ nghe nàng muốn thử trồng thực vật, cũng không nhịn được sinh ra sự tò mò.

Một thôn trưởng mở miệng hỏi: “Không biết phu nhân muốn trồng loại thực vật gì? Chúng ta lại phải làm thế nào?"

Thời Khanh Lạc nói: "Thực vật mà ta muốn trống tên là cỏ cao su, các ngươi chỉ cần để cho người trong thôn khai khẩn đất hoang, chờ lúc thu hoạch, huyện nha sẽ trực tiếp mua của các ngươi."

"Nếu bên huyện nha mua không hết, bằng hữu của ta cũng sẽ mua hết."

“Sau đó chúng ta có thể ký một khế ước, bảo đảm chỉ cần các ngươi trồng ra được, chúng ta sẽ tiêu tiền thu mua."

“Trong ba năm đầu các ngươi không thể bán cho những người khác, chúng ta cũng sẽ lấy giá tiền này tới thu mua."

Nàng lấy ra khế ước đã chuẩn bị xong, đưa cho thôn trưởng mở miệng hỏi.

Thôn trưởng này cẩn thận nhận lấy tờ giấy, để cho thôn trưởng duy nhất biết chữ trong đám bọn họ đọc ra tiếng một lần.

Sau khi nghe xong, bọn họ có chút không dám tin tưởng, sẽ có chuyện tốt như vậy.

Hơn nữa trong ba năm này khai khẩn đất hoang huyện nha sẽ hoàn toàn miễn thuế.

Vậy cũng chỉ cần mọi người ra lực trồng được đồ vậy có thể bán lấy kiếm tiền.

Dựa theo giá cá trên khế ước, một cân cỏ cao su gì đó, lại có giá cả gấp ba lần giá lương thực.

Nếu thật sự là thành, mọi người có thể kiếm được không ít tiền.

Một thôn trưởng có chút nhanh trí hỏi: "Loại cỏ cao su này có khó trồng không? Nếu như trồng mà không sống được, vậy chúng ta có cần bồi thường không?"

Thời Khanh Lạc cười nói: "Chỉ cần các ngươi trồng dựa theo lời của ta, có khả năng rất nhỏ sẽ không sống được."

"Nếu như đúng là do vì mầm cây mà cây không thể sống được, vậy tất nhiên không cần bồi thường, nguy cơ này bên ta sẽ gách vác."

"Nhưng nếu có người cố ý trồng không tốt, lúc nên bón phân thì không bón phân, không làm theo yêu cầu của ta, vậy trồng c.h.ế.t sẽ bồi thường."

"Ta sẽ nói cách trồng cỏ cao su cho các ngươi, không phải rất khó trồng, chỉ cần cẩn thận chăm sóc, năm sau tuyệt đối sẽ có thu nhập.”

Cùng đường mạt lộ xuất hiện điêu dân, chuyện này cũng không phải không có, phải đề phòng chuyện này trước, nói rõ thiệt hại và trách nhiệm của hai bên.

Nghe được lời này của nàng, vị thôn trưởng này vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn.

Ông ấy thật sự sợ Huyện lệnh mới này dùng chuyện này cướp tiền, đến lúc đó cỏ cao su gì đó không sống được, sẽ để các thôn dân bồi thường với giá cao.

Hoặc bây giờ để cho các thôn dân lấy giá cao mua mầm cây, nhưng lúc chờ đến khi thu hoạch lại dùng lý do không thu mua, đó mới là thiệt hại lớn.

Vốn dĩ bọn họ đã rất nghèo rồi, chỗ nào có thể gánh nổi chuyện này nữa.

Vì vậy người này lại hỏi: "Trái lại chúng ta cũng muốn trồng, nhưng trước đó không lâu mới vừa đóng thuế, trong tay thôn dân không có tiền, cho nên chúng ta hoàn toàn không có cách nào mua mầm cây từ chỗ đại nhân được."

Thời Khanh Lạc rất tán thưởng sự cẩn thận này của đối phương, đoán chừng là bị Huyện lệnh trước hố cho sợ rồi,

“Không cần tiêu tiền mua mầm cây, chỉ cần ghi lại số lượng đã nhận mầm cây của mỗi nhà lại, chờ năm sau có thu hoạch, trực tiếp trừ vào số tiền này là được rồi."

"Tiền mua mầm cây cũng được quyết định, đây là năm đầu tiên, nên huyện nha sẽ giảm giá."

"Giá của mầm cây, chỉ bằng một cân cỏ cao su sau khi thu hoạch."

Nghe nói như vậy, các thôn trưởng đang ngồi ở đây đều kích động.

Lúc đầu không lấy tiền, giá của mầm cây lại thấp như vậy.

Trái lại có thể thử một chút, sù sao cũng chỉ là bỏ sức đi khai hoang sau đó cẩn thận trồng là được.

Người trong thôn bọn họ không có cái gì chỉ có sức lực.

Vì vậy lại tham khảm với Thời Khanh Lạc, dần dần không còn căng thẳng như trước nữa.

Lúc rời đi, mặt ai cũng nở nụ cười.

Nếu chuyện này thật sự giống như cam kết của Tiêu đại nhân và thê tử của ngài ấy, bọn họ không nhịn được hy vọng vào sang năm.

Tiếp theo đó, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc bắt tay vào việc trồng cây cỏ cao su.

Bắc Thành.

Tiêu Nguyên Thạch thấy đến bây giờ Cát Xuân Như cũng không đươc thả ra, cũng không bất ngờ, vì vậy phái thân tín kia đi huyện Hà Dương tìm Tiêu Hàn Tranh nói chuyện.



Bắc thành, phủ Cẩm Vương.

Cẩm Vương đang ngồi trong sân uống trà nghe khúc.

Tùy tùng của gã đi vào, thấp giọng bẩm báo: "Vương gia, bên huyện Hà Dương có tin tức truyền đến."

Cẩm Vương mở đôi mắt đang nhắm ra: "Tin tức gì?"

"Thời Khanh Lạc đó chọn mấy thôn của huyện Hà Dương, làm hợptacs trồng trợt gì đó với huyện nha, muốn trồng một loạt thực vật tên là cỏ cao su."

Nhất thời Cẩm Vương ngồi thẳng người: "Cỏ cao su? Có lợi ích gì?"

Tùy tùng trả lời: "Cách dùng cụ thể, Thời Khanh Lạc không có nói."

Cẩm Vương suy nghĩ một chút: "Có thể có lên quan đến cao su đang lưu hành ở kinh thành không?

Bây giờ gã đang mang chính là giầy da đế cao su, trong kho còn có mấy chiếc xe đạp nữa.

Quả thật cao su này chính là đồ tốt.

Chỉ tiếc Hoàng đế và ba phủ quốc công đã phái người đến mấy tỉnh như Phúc Kiến tìm cao su, cùng đã mua chỗ đó để trồng cao su dài hạn.

Cho nên người của gã cũng ngại ra tay.

Nghe cái tên này, rất khó không liên tưởng đến cao su kia.

Tùy tùng cung kính trả lời: '”huộc hạ cũng cảm thấy có liên quan đến cao su."

"Vương gia, chúng ta có cần cũng trồng một chút không?"

Cẩm vương lắc đầu một cái: “Bây giờ trồng, vậy sau khi trồng xong làm thế nào lấy được cao su, trước tiên đừng vội."

“Quả nhiên Thời Khanh Lạc này không làm cho ta thất vọng, mới đến Bắc Cương đã bắt đầu hành động rồi."

Gã cong môi mỉm cười nói: "Nửa tháng sau không phải Trắc phi muốn mở tiệc ngắm hoa sao, đến lúc đó để cho nàng ta cũng phát thiệp mời cho Thời Khanh Lạc đi."

Gã thật sự rất muốn gặp học trò của lão thần tiên gì đó này.

Ba ngày sau, thân tín kia của Tiêu Nguyên Thạch xuất hiện ở huyện Hà Dương.

Trước đó Tiêu Hàn Tranh cũng đã nhận được tin tức.

Ngươi kia cũng không chậm trễ, trực tiếp đi đến huyện nha.

Lần này Tiêu Hàn Tranh đồng ý gặp gã.

Hai người nói chuyện hơn nửa canh giờ, tên thân tín kia rời khỏi huyện nha, Lập tức viết một bức thư, để cho người ra roi thúc ngựa đưa về Bắc Thành.

Tiêu Nguyên Thạch nhân được thư sau khi mở ra xem xong, có một loại thở phào nhẹ nhõm, trong chốc lát lại cảm thấy không đúng lắm.

Thở phào nhẹ nhõm là bởi vì lần này phu thê Tiêu Hàn Tranh không đòi hỏi nhiều.

Nếu lại đòi bạc của ông ta, ông ta thật sự không còn bao nhiêu nữa.

Quả thật trong tay ông ta có một ít thợ thủ công, đã từng mua ở Bắc Cương, Lần trước không dẫn đi kinh thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play