Đầu tiên mọi người trách móc Vương thị, lúc này mới khuyên bảo Thời Khanh Lạc.
“Tức phụ Đại Lang, chúng ta đều biết ngươi là cô nương có thanh danh trong sạch, Vương thị chỉ đánh rắm thôi, ngươi bỏ d.a.o xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Chúng ta cũng sẽ không nghe Vương thị nói hươu nói vượn, thanh danh của ngươi sẽ không bị bẩn.”
“Đúng đúng, chúng ta đều làm chứng cho ngươi.”
Vương thị cũng sắp sợ đến mức tiểu ra quần, bà ta đã bị tiểu nha đầu này đánh hai lần, hiện tại d.a.o kia tùy thời đều có thể cắt trúng cổ bà ta, bà ta rất sợ.
Rất nhiều thời điểm ngang ngược sợ ác bá, mang giày sợ chân trần.
“Đúng vậy, mới vừa rồi ý của ta không phải nói ngươi không trong sạch, đó chỉ là câu mắng chửi quen miệng của ta thôi, ngươi đừng để trong lòng.”
Thời Khanh Lạc ngây thơ nhìn bà ta, “Thật vậy chăng? Vậy bà xin lỗi ta đi.”
Vương thị tức giận, nhưng vì mạng nhỏ, vẫn là thỏa hiệp, “Ta xin lỗi, ta không nên mắng ngươi, ngươi rất trong sạch.”
Lúc này Thời Khanh Lạc mới dời d.a.o trên cổ Vương thị ra: “Miệng là để nói chuyện ăn cơm, mà không phải là để mắng chửi người ta, sau này Vương thị bà chú ý một chút.”
“Nếu là người khác thì không dễ nói chuyện như ta đâu.”
Vương thị: “……” Ngươi mà là người dễ nói chuyện? Đùa ta à?
Lần này Thời Khanh Lạc không nhảy qua bàn nữa, từ bên cạnh vòng về chỗ lúc trước, đặt d.a.o phay lên cái thớt.
Nàng liếc mắt nhìn Vương thị và Ngô thị, “Các ngươi còn có việc sao? Không có việc gì thì đừng đứng ở chỗ này làm chậm trễ ta đổi đậu hủ.”
Vương thị run chân lôi kéo cánh tay Ngô thị , “Không, chúng ta không có việc gì.”
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này quá tà môn, đánh không lại, nói không lại, vì trong sạch chó má gì đó thiếu chút nữa c.ắ.t c.ổ bà ta, bà ta thật sự có chút sợ hãi.
Ngô thị cũng bị hoảng sợ, vừa rồi bộ dạng của Thời Khanh Lạc, rất giống như một lời không hợp là có thể đồng quy vô tận với Vương thị.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt này chính là người điên, còn là người điên vừa thông minh vừa biết cách ăn nói, quá khó chơi.
Bà ta ngượng ngùng cười nói, “Không có, chúng ta đi đây.”
Sau đó đỡ Vương thị về nhà cũ, chuẩn bị để cho lão thái thái ra tay.
Bà ta cũng không tin Thời Khanh Lạc sẽ dám đánh chửi lão thái thái, mặc kệ có đoạn tuyệt quan hệ hay không, đánh trưởng bối chính là tội.
Thời Khanh Lạc chờ hai người rời đi xong, khuôn mặt đang lạnh lùng nhiễm một tầng ý cười: "Chúng ta tiếp tục đổi, đến ai đây?”
Lúc này người đến lượt đổi đậu hủ mới phản ứng kịp, tiến lên cười nói: “Đến ta.”
Một lát sau, đậu hủ còn dư lại đã được đổi xong.
Thời Khanh Lạc cười nói với mọi người, "Đậu hủ hôm nay đã hết rồi, ngày mai mọi người lại đến nhé.”
Thời Khanh Lạc lại khôi phục bộ dạng ôn hòa vô hại, nhưng hôm nay đã làm thay đổi ấn tượng của mọi người đối với nàng.
Lúc trước bọn họ cảm thấy tức phụ Đại Lang có chút ngốc, chạy đến gả xung hỷ cho người không biết có tỉnh lại hay không.
Lúc gả đến nhìn thì rất gầy yếu, còn tưởng rằng có tính tình giống với Tiêu mẫu.
Ai ngờ đến, chỗ nào giống nhau chư hoàn toàn tương phản.
Hôm nay Thời Khanh Lạc cho mọi người một cảm nhận cực kỳ lớn đó chính là không dễ chọc.
Nhanh mồm dẻo miệng biết ăn nói, một lời không hợp trực tiếp ra tay, trong thôn thật sự là không tìm ra được một tức phụ thứ hai nào như vậy.
Khó trách nghe nói hiện tại Tiêu gia là do Thời Khanh Lạc quản gia.
“Được rồi, ngày mai chúng ta lại đến.” Không ít người trở nên khách khí hơn.
Có nam hài tám chín tuổi không nhịn được, nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Tỷ tỷ, có phải tỷ biết võ không?”
Đối với vấn đề này của nam hài, thật ra mọi người cũng có chút tò mò.
Rốt cuộc vừa rồi nhìn nàng phi ra khỏi bàn đánh người, rất là nhẹ nhàng.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Biết một chút, lúc ta từng ở đạo quán, sư phụ đã dạy thuật phòng thân cho chúng ta.”