Thời Khanh Lạc cười lạnh, “Các ngươi nói sau khi đoạn tuyệt quan hệ thì vẫn là người một nhà, vậy sao không thấy các ngươi giúp gì cho nhà ta.”
“Ngược lại sau khi phân gia đoạn tuyệt quan hệ, thừa dịp tướng công ta hôn mê, không nói đến chuyện chạy đến nhà ta cướp hết lương thực và tiền bạc trong nhà, còn khi dễ đánh nương ta.”
“Càng táng tận lương tâm hơn là muốn bắt tiểu muội của ta, bán cho Ngô gia chôn cùng Ngô công tử ở huyện thành.”
“Lúc ấy, sao không thấy mấy người được gọi là gia gia nãi nãu, đại bá, tam thúc nói một câu hoặc là giúp đỡ gì đó.”
“Nương của ta đi đến nhà cũ cầu xin cái người gọi là nãi nãi kia mượn chút bạc, để xem bệnh cho tướng công nhà ta, nhưng bọn họ lại nói, đã phân gia đoạt tuyệt quan hệ thì không còn quan hệ gì nữa, cho nên sẽ không quản sống c.h.ế.t của một nhà tướng công của ta.”
Đây là hai ngày trước nàng nghe Nhị Lang nói.
“Hiện tại nhà của chúng ta thật vất vả mới học được tay nghề làm đậu hủ, các ngươi liền lấy thân phận người thân họ hàng đến cướp, sao mặt mũi của các ngươi lại dày như vậy?”
Nàng hừ lạnh, “Cho nên đậu hủ này, dù không có người nào muốn đổi, ta lấy ném đi, cũng không tới lượt các người lấy."
“Đừng nói là lấy đồ đến đổi, nếu các ngươi không trả tiền thì không có đậu hủ.”
“Ở chỗ này ta tuyên bố, nhà của chúng ta tuyệt đối sẽ không bán đậu hủ cho nhà cũ.”
“Nếu ai mua đậu hủ từ nhà ta, bán lại cho nhà cũ, vậy sau này ta sẽ không bán đậu hủ cho người đó nữa.”
Ở trước lợi ích, một cái danh hào đại tướng quân ở kinh thần xa xôi chả là cái rắm gì cả.
Thấy Thời Khanh Lạc biết ăn nói, vô cùng cường thế, các thôn dân có mặt ở đây đều có chút ngoài ý muốn.
Còn tưởng rằng nàng là nử tử mềm yếu giống như Tiêu mẫu không ngờ đến lại kiên cường, khí phách như vậy.
Vốn có người muốn khuyên bảo Thời Khanh Lạc cũng không định lên tiếng nữa.
Lúc này không biết đậu hủ này có dễ bán hay không, nhưng nếu bán tốt, bọn họ đắc tội với Thời Khanh Lạc, về sau không muốn bán cho bọn họ, không phải là bọn họ thiệt lớn rồi sao.
Vì thế mọi người đều ngầm đồng ý lời của Thời Khanh Lạc.
Lại nói lúc trước ở trong thôn người Tiêu gia đã ngang ngược, hiện tại Tiêu lão nhị làm tướng quân, người Tiêu gia càng là bộ dạng lão tử trâu bò nhất thôn.
Mắt đặt trên đỉnh đầu, phần lớn người trong thôn đều phản cảm.
Hiện tại Thời Khanh Lạc thu thập hai nữ nhân đanh đá này, mọi người đều vui mừng xem kịch vui.
Về phương diện cãi nhau Vương thị vẫn luôn rất lợi hại, nhưng hôm nay lại không thể cãi lại, thiệt thòi lớn.
Không nhịn được đi đến gần hai bước, giơ tay chỉ vào Thời Khanh Lạc mắng: “Đồ đĩ nhỏ nhà ngươi đừng có mà quá đáng.”
Thời Khanh Lạc bật cười, vẫn là Vương thị tốt hơn, lại đưa đến cửa rồi.
Vì thế không chút do dự đẩy tay Vương thị ra.
Tiếp theo trở tay tát một cái lên mặt của Vương thị.
Thời Khanh Lạc trở tay cho Vương thị một bạt tai.