Mấy người Tiêu lão đại rời đi, trực tiếp về viện mình, đi bẩm báo với lão gia tử và lão thái thái, huyện lệnh mới là Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Hàn Tranh cũng không để ý đến bọn họ.
Gian nhà chính không sạch sẽ, thị nữ của Tịch Dung quét dọn một lát, đoàn người mới ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi ngồi xuống, Thời Khanh Lạc nói với Tiêu đại lang: "Ngoại thất đó của nhị thúc ngươi, có đến tìm ngươi báo thù không?"
Tiêu Đại lang ngẩn ra: "Không có nha!"
Gã không hiểu hỏi: "Ta không trêu chọc đến nàng, sao nàng ta lại đến tìm ta báo thù?"
Thời Khanh Lạc nói đúng sự thật: "Không phải ngươi đưa đệ đệ của nàng ta đến khu mỏ sao? Chuyện này còn không trêu chọc đến nàng ta?"
"Ta nghe nói, lúc nào nàng ta cũng muốn chơi c.h.ế.t các ngươi."
Lời này của nàng cũng không gạt Tiêu đại lang, lúc trước Cát Xuân như có nói với Cát Xuân Di muốn tính kế c.h.ế.t người Tiêu gia cũ, bị người của tiểu tướng công nghe được.
Nghe được lời này của Thời Khanh Lạc, Tiêu đại lang vẫn tin tưởng.
Gã biết tin tức của đường đệ em dâu rất nhạy, còn thông qua lão thần tiên mà bấm tay tính toán.
Gã thở dài: "Rõ ràng là đệ đệ kia của nàng ta phạm sai lầm, lúc này ta mới đưa người đi đến khu mỏ, nàng ta muốn trách chúng ta, ta cũng không có cách nào."
Tiếp đó lại căng thẳng hỏi: "Ngươi nói, lúc nào nàng ta sẽ đến tìm chúng ta gây chuyện? Nhị thúc của ta sẽ dung túng cho nàng ta sao?"
Nếu như nhị thúc còn ở kinh thành giống trước kia, trái lại gã không sợ bị trả thù.
Nhưng nhị thúc được điều đến Bắc Thành làm đại quan, chỉ sợ nữ nhân kia thổi gió bên tai, đến tìm gã gây phiền phức.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút nói: "Đoán chừng trước tiên sẽ phái người đi tìm đệ đệ của mình, sau đó mới đến tìm các ngươi."
"Ta cảm thấy rất nhanh thôi."
Cát Xuân Nghĩa là bị phụ thân cặn bã thiết kế đi đào mò, không thể nào tùy tiện để Cát Xuân Như cứu ra được.
Cho nên Cát Xuân Nhi còn phải mất chút thời gian tìm cách, ít nhất gần đây sẽ dỗ dành cho thật tốt phụ thân cặn bã.
"Cũng may các ngươi đã đến, nếu không nàng ta thật sự đến gây phiền phức, chúng ta cũng không biết làm sao."
Lúc này quả thật gã cảm thấy vui mừng khi Thời Khanh Lạc đã đến.
Nếu Cát Xuân Như lại đến gây phiền phức, sẽ để cho nàng đến giúp nghĩ cách.
Thời Khanh Lạc hỏi: "Tình huống của Cát Xuân Nghĩa như thế nào?"
Tiêu đại lang lắc đầu một cái: "Không biết, chắc chưa chết."
Thời Khanh Lạc: "..." Quả nhiên ngươi của Tiêu gia cũ thật vô tư, mang người đến khu mỏ rồi mặc kệ, cũng không sợ bị trả thù.
Đổi thành những người khác, cũng phải nhìn chằm chằm một chút.
Nàng nói: "Được rồi, chờ Cát Xuân Như đến rồi lại nói."
Sau đó nhìn về phía Thời lão tam hỏi: "Ông hưu Ngưu thị rồi."
Thời lão Tam biết tin tức của bọn họ, nữ nhi này đều biết.
Ông ta gật đầu: "Bà ta làm chuyện thật quá đáng, cho nên ta hưu bà ta, còn đưa đến khu mỏ."
Thời Khanh Lạc tùy ý hỏi một câu: “Gần đây bà ta thế nào rồi?"
Bởi vì các nàng vội vàng lên đường, sợ tin tức đưa đến sẽ bỏ lỡ, cộng thêm phải đến Bắc Cương, cho nên một tháng nay cũng không nhận thư đến từ Bắc Cương.
Thời lão Tam nghe được lời này, sắc mặt có chút đen: “Gần đây bà ta sống rất tốt."
Thời Khanh Lạc cảm thấy sắc mặt của Thời lão tam không đúng: "Sao lại sống tốt? Không phải là đến khu mỏ làm việc sao?"
Thời lão tam suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Lúc mới đến, mỗi ngày bà ta đều đi nấu ăn cho mấy trăm người, còn phải đi theo phát thức ăn, quả thật rất khổ."
"Nhưng trước đây không lâu, lúc nàng ta phát cơm, có quen biết Cát Xuân Nghĩa, còn len lén chăm sóc đối phương."
"Cát Xuân Nghĩa bởi vì làm việc không tốt, cho nên thức ăn được phát không đủ ăn no, Ngưu thị sẽ trộm để lại cho đối phương một phần."
"Nửa tháng trước, Cát Xuân Nghĩa đột nhiên có tiền, lập tức lấy đi thu mua thủ lĩnh trông coi bọn họ, chẳng những được chia một phòng độc lập, còn muốn Ngưu thị chuyển qua ở cùng."
Thời Khanh Lạc trợn to hai mắt: "Chuyển qua ở cùng? Ở cùng nhau?"
Thời lão tam gật đầu: "Đúng, ở cùng nhau."