Trước tiên Tiêu Hàn Tranh lấy công văn và quan ấn của mình ra, đưa cho người của huyện nha xem.
Đoàn người xem xong hành lễ với Tiêu Hàn Tranh, “Bái kiến đại nhân!”
Tiêu đại lang nhìn nội dung công văn, tay run run, hoàn toàn là bị chọc tức.
Thật sự không nghĩ tới, gã cũng đã chạy đến Bắc Cương rồi, vậy mà Tiêu Hàn Tranh còn có thể chạy đến đè lên đầu mình.
Quan trọng nhất chính là, lúc trước gã đã nghĩ xong cách đối phó với Huyện lệnh mới, đều không thích hợp ở trên người Tiêu Hàn Tranh.
Mà những người khác lại cho rằng Tiêu đại lang là kích động đến mức tay run rẩy.
Nhìn bộ dạng này xem ra quan hệ giữa Tiêu đại lang và Huyện lệnh không cạn.
Điển sử cười hỏi: “Tiêu huyện thừa, ngươi và vị đại nhân này là quen biết đã lâu?”
Trong lòng Tiêu đại lang kêu khổ, trên mặt còn phải cười làm lành, “Đây là đường đệ của ta Tiêu Hàn Tranh.”
Mọi người nghe được lời này đều ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới hai người còn có một tầng quan hệ như vậy.
Tiêu Hàn Tranh mỉm cười: “Đã từng là đường huynh đệ, chẳng qua một năm trước chúng ta đã phân gia cắt đứt quan hệ rồi.”
Lời này chính là nói cho mọi người biết, quan hệ chân chính của hắn và Tiêu đại lang.
Sau này người Tiêu gia cũng đừng nghĩ dùng tên tuổi của hắn, gây chuyện ở huyện thành.
Lời này vừa ra, mọi người lại sợ đến ngây người.
Phân gia cắt đứt quan hệ là chuyện như thế nào?
Vậy sao Tiêu đại lang nhìn thấy Tiêu đại nhân, lại còn kích động như vậy?
Sắc mặt Tiêu đại lang cứng đờ, suy nghĩ một chút nói: “Ai, đây đều là do thúc thúc kia của ta không đúng.”
“Vì một ngoại thất, chẳng những hòa ly với chính thê, để ngoại thất thượng vị, còn cắt đứt quan hệ với đường đệ đường muội của ta.”
“Chuyện này làm cho chúng ta cũng bị liên lụy theo.”
Gã không muốn ồn ào đến mức căng thẳng với đường đệ Tiêu Hàn Tranh này, gã còn phải nhờ đối phương giúp chữa bệnh nữa.
Hơn nữa sở dĩ bọn họ có thể sống thoải mái như vậy, ít nhiều cũng nhờ Thời Khanh Lạc ra chủ ý, Tiêu Hàn Tranh đưa tin tức tới.
Tương lai gã muốn kế thừa phủ tướng quân, còn phải dựa vào Thời Khanh Lạc tiếp tục ra chủ ý.
Cho nên cứ ném nồi cho nhị thúc đi.
Lại nói vốn dĩ cũng chính là do nhị thúc làm chuyện thiếu đạo đức, bọn họ cũng là bị liên lụy.
Ở đây mọi người đều biết thúc thúc ruột của Tiêu đại lang là Tiêu tướng quân, gần nhất nghe nói còn điều đến phủ Bắc Thành làm Phó đô đốc.
Nhưng không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
Trong lúc nhất thời đột nhiên không biết phải nói gì cho tốt.
Trong lòng đều có chút khinh bỉ Tiêu tướng quân, vì một ngoại thất mà hòa li với chính thê, thật là xằng bậy.
Thời lão tam cười nói: “Tiêu đại nhân, mọi người đi lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, nếu không trước nghỉ ngơi chút đã?”
Lúc này Tiêu đại lang cũng kịp phản ứng lại, “Đúng đúng, trước tiên sắp xếp chỗ ở rồi nghỉ ngơi đã.”
“Các ngươi ở cùng chúng ta, hay là ở huyện nha?”
Lại bổ sung một câu, “Huyện lệnh trước ngồi đại lao, hiện tại viện còn để trống.”
Tất nhiên gã hy vọng đám người Tiêu Hàn Tranh ở huyện nha.
Tiêu Hàn Tranh cũng không có khả năng mang theo người trong nhà chạy tới ở với người Tiêu gia, vậy phân gia cắt đứt quan hệ còn có ý nghĩa gì?
Hắn trả lời: “Chúng ta ở huyện nha đi.”
Tiêu đại lang nhẹ nhàng thở ra, “Ta dẫn các ngươi đi.”
Tiếp theo nhìn thấy đám người Hề Duệ cũng từ trên xe ngựa đi xuống, sắc mặt gã lại cứng đờ.
Sao mấy tiểu tổ tông này lại đến đây?
Sao số của gã lại khổ như vậy, gặp phải những người này.
Thời Khanh Lạc nhìn vẻ mặt sầu khổ của gã, khẽ cười nói: “Không phải muốn dẫn đường sao? Đi nha!”
Lúc này Tiêu đại lang mới phục hồi tinh thần, “Đúng đúng, ta dẫn các ngươi đi.”
Bọn nha dịch bị gã giải tán, rồi dẫn theo ba chủ sự của huyện nha, cùng với Thời lão tam và người Tiêu gia, đưa đám người Tiêu Hàn Tranh đến chỗ ở.
Sau khi đến nơi, Hề Duệ nhìn viện cũ nát, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Đây là nơi ở của Huyện lệnh? Ngay cả viện cho hạ nhân ở của nhà ta còn muốn tốt hơn.”
Lương Hữu Tiêu cũng khổ sở nói: “Ta cảm thấy chuồng ngựa nhà ta còn tốt hơn chỗ này.”
Tịch Dung cũng ghét bỏ nói, “Chỗ này là để người ở sao!”