Tiêu Hàn Tranh đặt chén thuốc xuống gật đầu, “Vâng, chẳng những thuốc này không có tác dụng bồi bổ cơ thể, trái lại còn làm cho cơ thể của con ngày càng suy yếu”
“Uống thời gian dài, còn sẽ trở thành ma ốm.”
Tiêu mẫu trừng lớn đôi mắt, “Tại sao lại như vậy?”
Thời Khanh Lạc cũng có chút mơ màng, càng kinh ngạc chuyện Tiêu Hàn Tranh còn biết phẩm dược.
Nhưng cũng không đúng lắm, không phải lúc chưa uống thử thuốc hắn đã tức giận rồi sao?
Tiêu Hàn Tranh nói với Tiêu mẫu: “Nương, lúc con hôn mê, bã thuốc mà sau khi mọi người nấu xong còn không?”
Tiêu mẫu gật đầu: “Còn, nương đều đổ tất cả sau hậu viện.”
“Con đi xem.” Tiêu Hàn Tranh đứng dậy.
Mấy người cũng đi theo đến hậu viện.
Thời Khanh Lạc đi đến thì thấy Tiêu Hàn Tranh bới móc tìm kiếm trong đống bã thuốc, sau đó từ bên trong tìm ra hai loại thuốc.
Bộ dạng này rất quen thuộc với các loại thuốc.
Hắn đứng lên nhìn mấy người Tiêu mẫu nói: “Lúc trước con vẫn luôn sốt cao không tỉnh lại, là do hai vị thuốc có dược tính xung khắc này tạo thành.”
Đây cũng là sau khi tỉnh lại vào kiếp trước, trong lúc vô tình hắn mới phát hiện.
Vì không muốn tiếp tục bị hãm hại và muốn báo thù, hắn còn cố ý đi học y thuật.
Lúc này mới vừa uống hắn đã biết được, thuốc lúc nãy cũng có vấn đề.
Tiêu mẫu giống như không thể tin được chuyện này: “Ý của con là, thầy thuốc ở trên trấn cố ý hại con?”
Đối với lời của nhi tử, bà rất tin tưởng.
Bà không thể tin được vậy mà thầy thuốc kia lại hại nhi tử của mình: “Chúng ta và ông ta không oán không thù, sao ông ta lại hại con?”
Thời Khanh Lạc lại nghĩ sâu xa hơn Tiêu mẫu.
Nàng nói với Tiêu Hàn Tranh: “Huynh có thù oán với thầy thuốc kia hoặc là người nhà của ông ta sao?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu, “Không có.”
Thời Khanh Lạc giơ tay chỉ về phía nhà cũ, “Nếu nói như vậy, thầy thuốc này hại huynh, khẳng định có người thu mua sai khiến, có thể là bên kia làm.”