Bây giờ đường đắt, ở nhà cũ, hai người họ hoàn toàn không ăn được, sau khi phân gia ca ca có mua, bọn họ ăn thử đều rất thích.Trong nhà có nước tương và muối, mới vừa rồi Thời Khanh Lạc lại nhân tiện xào một ít đậu tương, múc một chút vẩy lên hai chén đậu hủ non.
Bưng một chén cho Tiêu Hàn Tranh: "Nào, Tranh ca nếm thử đi!"
Tiêu Hàn Tranh nhận lấy chén, nhướng mày: "Tranh ca?"
Thời Khanh Lạc cũng không cảm thấy gì, lưu loát nói: "Huynh lớn hơn ta, kêu Tranh ca không đúng sao?"
Nàng lại nháy mắt mấy cái với Tiêu Hàn Tranh, cố ý làm cho giọng nói trở nên yêu kiều mềm mại mấy phần: "Chẳng lẽ nên gọi là Tranh ca ca?"
Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Nàng vui là được rồi, ta không ngại."
Hình như Tranh ca ca thân thiết hơn một chút.
Thời Khanh Lạc chà xát tay: "Huynh không ngại, nhưng ta để ý, da gà rớt đầy đất rồi."
Chỉ đùa một chút thì được, nhưng nếu để cho nàng mỗi ngày đều gọi là Tranh ca ca, suy nghĩ một chút nàng đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Chủ yếu nàng không phải là một muội tử mềm mại, nếu không trái lại cũng không có gì.
Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang thấy bộ dạng của tẩu tẩu như vậy, bị chọc cho không nhịn được cười ra tiếng.
Tiêu Hàn Tranh để cho đệ đệ muội muội bưng đậu hủ non cho nương nếm thử.
Chờ hai người rời khỏi phòng bếp.
Hắn nhìn bộ dạng hoạt bát kia của Thời Khanh Lạc, trong mắt tràn đầy ý cười: "Thật ra thì gọi tướng công cũng được."
Ngày hôm qua Thời Khanh Lạc đã cho hắn một cái ấn tượng đầu tiên quá sâu.
Cặp mắt kia của nàng cười như vầng trăng rằm, trong suốt sáng ngời, giơ tay lên chào hỏi hắn: "Xin chào huynh, tướng công!"
Lúc này hắn bối rối, cũng làm cho hắn nhớ được tình huống lần đầu tiên gặp nàng.
Thời Khanh Lạc cười híp mắt nhìn hắn, cố ý kéo dài giọng như chế nhạo: "Thì ra huynh thích ta gọi huynh là tướng công nha!"
Không ngờ đến nhìn thì tên này đứng đắn như vậy, thì ra muộn tao như thế?
Tiêu Hàn Tranh phát hiện tiểu tức phụ này, thật sự không biết cái gì gọi là xấu hổ.