Trước đó Đại lang hôn mê bất tỉnh, cũng sắp c.h.ế.t rồi.
Ngày hôm qua cô nương Thời gia gả đến xung hỷ, Đại lang lại tỉnh, hôm nay còn có thể xuống đất được rồi.
Cô nương Thời gia thật lợi hại, đúng là một người có phúc khí, không hổ là đồ đệ của lão thần tiên.
Lại tán gẫu mấy câu, Tiêu Hàn Tranh chào hỏi mấy người kia, sau đó đi vào phòng bếp tìm Thời Khanh Lạc.
Lúc này Thời Khanh Lạc đã lọc xong vụn xác đậu, đặt sữa đậu nành vào bếp lò nấu lên.
Trong không gian của nàng có vải xô lớn dùng trong bệnh viện, vì vậy lấy ra dùng để lọc cặn.
Thời Khanh Lạc quay đầu lại hỏi: "Sao huynh lại đi vào đây?"
Tiêu Hàn Tranh cười trả lời: "Vào xem thử các người đang làm gì."
"Quá trình làm đậu hủ của nàng cần phải bảo mật sao? Nếu cần thiết, ta sẽ đi ra ngoài trước." Hắn bày tỏ không phải mình đến rình coi quá trình làm đậu hủ.
Chỉ là tò mò tiểu tức phụ làm như thế nào thôi.
Thời Khanh Lạc không thèm để ý, khoát tay nói: "Không cần, người một nhà cần gì phải giữ bí mật, huynh ở lại nhìn cũng được."
Ở hiện đại nếu chưa có học quá cách làm đậu hủ này, cũng có thể lên Baidu tìm kiếm, dựa theo Baidu mà làm.
Trong quyển 《 Bảo điển xuyên qua》mà em gái họ kín đáo đưa cho nàng, cũng có cách làm đậu hủ, phương pháp chế tạo cũng không khác lắm với cách mà nàng học được.
Lúc ấy nàng và bạn ở thôn đậu hủ ba ngày, chờ ăn yến tiệc đậu hủ lớn nhất một tháng một lần, còn thuận tiện học những món ăn chế tạo từ đậu hủ.
Chỗ khác biệt chính là một cái là tự mình học, một cái là học trên giấy.
Nghe được Thời Khanh Lạc đương nhiên nói chúng ta là người một nhà, không cần giữ bí mật. Đáy lòng đã sớm lạnh lẽo đóng băng của Tiêu Hàn Tranh nổi lên một chút rung động.
Nhìn ra được Thời Khanh Lạc là nghiêm túc, hắn cũng không làm bộ rời đi: "Vậy ta nhìn thử một chút, đậu hủ mà nàng làm sẽ có dạng gì."
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Được nha, nhìn vào hành động lúc nãy của huynh, một lát nữa ta sẽ cho huynh nếm thử chén sữa đậu nành đầu tiên, miếng đậu hủ đầu tiên."
Mới vừa rồi nàng cũng nghe được đối thoại giữa Tiêu Hàn Tranh và mấy người kia.
Người này quá thông minh và nhạy bén, đều biết nàng muốn làm cái gì.
Quan trọng là lời của hắn nói có độ tin cậy cao hơn nàng nói, dù sao hắn mới được xung hy tỉnh lại.
Tiêu Hàn Tranh biết hành động mà nàng nói là chỉ cái gì, trong mắt lộ ra vui vẻ: "Vậy ta sẽ mong đợi."
Một lát sau, sữa đậu nành sôi lên, Thời Khanh Lạc múc ra mấy chén, thêm chút đường còn dư lại của tiệc rượu ngày hôm qua.
Dùng đũa khuấy lên, bưng một chén cho Tiêu Hàn Tranh: "Nào, uống trước một chén sữa đậu nành đi."