Trong đó có phòng giống thư phòng, mấy phòng còn lại thì là nơi ở của đám côn đồ.
Ở trong thư phòng, Mạc Thanh Lăng để nha dịch lục sót kỹ.
Chỉ phát hiện một ít sổ sách không tính là rất quan trọng.
Hắn ta quay đầu nói với Tiêu Hàn Tranh nói: “Cẩn Du, còn phiền toái huynh giúp đỡ xem trong phòng này có cơ quan hay không.”
Thật ra hắn ta cũng không ngờ, chẳng những phu thê Tiêu Hàn Tranh biết võ, giá trị vũ lực còn không thấp.
Tiêu Hàn Tranh còn biết về thuật cơ quan.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Được!”
Kiếp trước lúc hắn thu thập Ngô gia, Ngô gia đã dọn đi phủ thành, cho nên mật thất ngầm dưới núi giả đã sớm bị bỏ qua.
Hắn không biết sổ sách giấu ở chỗ nào, nhưng lại tin mình có thể tìm ra.
Nhìn kỹ khắp nơi, lại sờ sờ.
Cũng không phát hiện phòng này có che giấu cơ quan.
Hắn suy nghĩ rồi nói: “Ta đến những phòng khác.”
Có lẽ thư phòng này cố ý làm ra để che giấu bí mật.
Mạc Thanh Lăng cũng có suy nghĩ giống như vậy, "Được!”
Tiêu Hàn Tranh đi phòng khác kiểm tra rồi một vòng.
Quả nhiên ở trong một phòng khác, phát hiện không thích hợp, sau đó phá giải cơ quan.
Đột nhiên một ám cách từ trên tường đầu giường b.ắ.n ra.
Ám cách có một cái hộp bị khóa, hắn cầm cái hộp này ra.
Phát hiện vậy mà mặt trên còn có một cái khóa cơ quan.
Nếu dùng đồ mạnh mẽ phá hư, đồ vật bên trong cũng sẽ bị hủy theo.
Hắn nói đúng sự thật cho Mạc Thanh Lăng.
Mạc Thanh Lăng phát hiện Ngô gia rất cẩn thận, làm nhiều cơ quan như vậy, vậy thì đồ bên trong rất quan trọng.
Hắn ta ôm quyền, “Cẩn Du, lại muốn phiền toái huynh phá giải khóa cơ quan này.”
Tiêu Hàn Tranh cười, “Ta thử xem.”
Sau khi nghiên cứu phá giải nửa canh giờ.
Hộp gỗ vang lên tiếng “Răng rắc”.
Tất cả mọi người đều nhìn lại.
Tiêu Hàn Tranh duỗi tay nhấc lên, cái nắp mắt trên đã bị mở ra.
Sau đó liếc nhìn vào bên trong, chẳng những có một ít thư từ, sổ sách, còn có một chồng ngân phiếu rất giày.
Hắn không lật xem, trực tiếp đưa hộp gỗ cho Mạc Thanh Lăng.
Mạc Thanh Lăng nhận lấy, không cầm ngân phiếu, cầm lấy sổ sách và thư từ bên trong lật xem một lần.
Càng xem sắc mặt càng khó coi, “Đáng giận, vậy mà Ngô gia lại làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy.”
“Quả thực còn ác bá hơn cả ác bá.”
Tiêu Hàn Tranh thấy sự tò mò trong mắt Thời Khanh Lạc, vì thế nói với Mạc Thanh Lăng mở miệng hỏi: “Trừ bỏ lừa bán người, bọn họ còn làm cái gì?”
Mạc Thanh Lăng cũng không giấu giếm, “Cho vay nặng lãi, lừa bán người, nuôi sát thủ nhận việc kinh doanh g.i.ế.c người, còn có kinh doanh thanh lâu.”
Hắn ta lại thấp giọng nói: “Càng nghiêm trọng hơn chính là bí mật kinh doanh muối và sắt, có khả năng còn chuyển ra Đại Lương bán.”
“Cụ thể còn phải cẩn thận điều tra.”
Tiêu Hàn Tranh nhíu mày, “Ngô gia thật đúng là lớn mật.”
Hắn nhắc nhở, “Chuyện này huynh phải một lưới bắt gọn, nếu không sẽ rất phiền phức.”
Ánh mắt Mạc Thanh Lăng âm trầm, gật đầu: "Ừ, ta chuẩn bị dâng tấu, thỉnh Thánh Thượng phái người tra rõ.”
Trên sổ sách có không ít ghi chép thu lợi nhận, còn có một ít thư từ.
Không đơn thuần chỉ có vị trí Tri phủ kia, còn liên lụy đến không ít quan viên trên thất phẩm ở triều đình.
Tuy rằng hoàng đế là dượng hắn ta, nhưng rốt cuộc hắn ta chỉ là huyện lệnh thất phẩm, không tư cách đi điều tra chuyện này.
Cũng không có nhiều nhân thủ để đi làm.