Gia quyến Ngô gia cũng thành công tức giận vì thái độ của Thời lão thái thái.

Thời lão thái thấy gia quyến Ngô gia ăn mệt, lúc này mới thoải mái.

Quay đầu hỏi Thời Khanh Lạc: “Khanh Lạc, tứ thúc của ngươi không được xem là người Ngô gia, có thể đi không?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Tất nhiên có thể đi.”

“Các ngươi và tứ thúc có thể về, ta và tướng công còn có việc đi trước.”

Chuyện còn lại thì xem Thời gia phát huy, tất nhiên nàng sẽ không tham dự, rất khó coi.

Thời lão thái cười đến hòa ái, “Được, vậy các ngươi đi trước đi.”

“Hôm nay thật là vất vả phu thê các ngươi, chờ tứ thúc của ngươi khỏe lại rồi, sẽ để nó đến cảm ơn các ngươi.”

Nếu không có phu thê Thời Khanh Lạc, sao người Ngô gia thể bị mang đi.

Thời Khanh Lạc cười cười: “Vậy thì không cần đâu.”

Cũng không dong dài với Thời lão thái, lôi kéo Tiêu Hàn Tranh và Tiêu Bạch Lê rời khỏi Ngô phủ.

Bởi vì lúc trước lão thái thái khóc lóc kể lể ồn ào, cũng bởi vậy chuyện Ngô gia bị bắt tới huyện nha, cũng không có ai nghi ngờ là chuyện khác.

Đều cho rằng là chuyện Ngô gia thật sự hạ độc Thời lão tứ đã bại lộ, mới bị bắt đi.

Thật ra đừng nói người bên ngoài, ngay cả nữ quyến Ngô gia cũng cho là như vậy.

Chuyện của hầm ngầm, chỉ có gia chủ Ngô gia và Ngô đại thiếu tham dự.

Cũng là vì sợ nhiều người nhiều miệng tiết lộ ra bên ngoài.

Đám Thời Khanh Lạc vừa đi, Thời lão thái lập tức mang theo người đi đoạt nhà kho Ngô gia, nói đẹp là bồi thường tiền hạ độc.

Bởi vì chuyện lúc nãy cả gã sai vặt cũng đều bị mang đi, nữ quyến Ngô gia và nha hoàn, hoàn toàn không ngăn cản được nam đinh Thời gia.

Cũng bởi vậy vàng bạc châu báu và ngân phiếu trong nhà kho Ngô gia, bị Thời gia đoạt đi hơn phân nửa.

Thời lão thái thái cũng không dám cướp hết, nếu không ồn ào đến huyện nha lại phiền phức. Cướp xong hơn phân nửa, lại để mấy nhi tử nâng tiểu nhi tử lên xe ngựa, sau đó rời đi.

Vốn dĩ Thời lão tứ cảm thấy toàn thân đều đau đớn nhưng nhìn thấy ngân phiếu và vàng bạc trên xe ngựa, cảm giác nháy mắt đã được chữa khỏi.

Một đám người Thời gia đều vô cùng kích động.

Chỉ có Thời lão tam ngồi ở trong xe ngựa, rối rắm nhìn đống vàng bạc kia.

Ông ta cảm thấy cầm mấy thứ này, sợ là không có chuyện tốt lành gì.

Rốt cuộc trước kia người trong nhà đối xử như thế nào với đứa nữ nhi thù dai kia, ông ấy vẫn còn nhớ rõ.

Lấy tính tình lòng dạ hẹp hòi của nữ nhi, sẽ để cho Thời gia giàu có thoải mái như vậy?

Ông ta cảm thấy khả năng này không lớn lắm.

Nhưng lại không biết nữ nhi muốn làm thế nào, càng không dám nói với người Thời gia, chỉ có thể khó chịu nghẹn ở trong lòng.

Nếu Thời Khanh Lạc biết suy nghĩ trong lòng của ông ta, nhất định sẽ khích lệ, cha cặn bã này của nàng mới chính là người thông minh nhất Thời gia.

Bên kia trên xe ngựa về nhà.

Tiêu Bạch Lê sùng bái không thôi nhìn Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh, tẩu tẩu và ca ca thật quá lợi hại.

Tất nhiên Thời Khanh Lạc phát hiện, cười khẽ nhéo nhéo mặt nàng ấy, “Muội chăm chỉ luyện võ thêm hai năm, là có thể lợi hại giống như ta vậy.”

Tiêu Bạch Lê gật đầu thật mạnh, "Vâng, muội nhất định sẽ càng chăm chỉ luyện võ.”

Tiêu Hàn Tranh cười hỏi Thời Khanh Lạc: “Sau khi chúng ta rời đi, chắc người Thời gia sẽ ra tay với nhà kho Ngô gia đi?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đây là tuyệt đối.”

Tiêu Hàn Tranh có chút tò mò hỏi: “Nàng tính để bọn họ đền tiền như thế nào?”

Nhìn bộ dạng của tiểu tức phụ, cũng không giống như là muốn đi tìm Mạc Thanh Lăng, lấy tội cướp bóc bắt người Thời gia.

Thời Khanh Lạc cũng không cất giấu, “Ta sẽ đứng nhìn bọn họ tự tìm đường chết.”

“Có nhiều tiền như vậy, khẳng định người Thời gia sẽ rất đắc ý.”

“Phất lên nhanh chóng, tiền còn dễ dàng có được khẳng định bọn họ sẽ tiêu xài phung phí.”

“Chờ bọn họ trải nghiệm thật tốt cảm giác làm người giàu.”

“Sau đó tứ thúc kia đã nghiện cờ b.ạ.c của ta, sẽ đưa bọn họ từ đám mây rơi xuống mặt đất.”

Đối với dân cờ b.ạ.c mà nói, nhiều tiền hơn nữa cũng đều không đủ.

Nguyên thân bị bán chôn cùng với thiếu gia Ngô gia, đều là một tay Thời lão tứ xử lý xúi giục.

Tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua đầu sỏ gây tội này.

Cho nên biết Ngô gia cố ý để người mang theo Thời lão tứ đi sòng bạc chơi, sau đó nghiền cờ bạc, nàng cũng không quan tâm.

Càng không có tính toán muốn cho đối phương cơ hội quay đầu là bờ.

Trước kia đám người Thời lão thái thái cũng làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, Thời lão tứ chính là báo ứng của bọn họ.

Chờ sau khi Thời lão tứ tiêu hết tiền cướp được từ Ngô gia, khẳng định sẽ ra tay đối với người nhà của mình.

Đến lúc đó nhìn thử Thời lão thái thái và Thời lão gia tử, sẽ đối xử với nhi tử bảo bối của mình như thế nào.

Mấy huynh đệ Thời gia còn có thể chịu đựng, đệ đệ bại gia phá của này hay không?

Chờ sau khi bọn họ rời đi, không cần nàng ra tay, tự Thời gia có thể tự tìm đường chết.

Mấu chốt còn không có quan hệ với nàng, cũng không cần nàng ra tay, xảy ra chuyện gì cũng không thể đổ lên đầu nàng, rốt cuộc đều là người Thời gia tự làm tự chịu.

Nghe xong lời của nàng, Tiêu Hàn Tranh cười khẽ ra tiếng, “Vẫn là nương tử cao minh!”

Mấy ngày nay Tiêu Bạch Lê không ngừng bị Thời Khanh Lạc “Hun đúc”, cũng nghe ra được ý trong lời của nàng.

Lúc nhìn về phía Thời Khanh Lạc sự sùng bái trong mắt ngày càng đậm, một chiêu g.i.ế.c người không thấy m.á.u của tẩu tẩu, thật là sử dụng quá trôi chảy!

Sau khi chuyện Ngô gia chấm dứt, huyện thành lại khôi phục sự bình tĩnh.

Mạc Thanh Lăng giao hộp gỗ để người ra roi thúc ngựa đưa đi kinh thành.

Còn về chuyện muốn xử lý như thế nào, không liên quan đến hắn ta.

Sau đó công khai chuyện tìm được quặng sắt, cũng nhận người đi khai thác quặng.

Trong tay hắn ta còn có phương pháp luyện sắt do hoàng đế cho, Công Bộ còn phái hai người đến giúp đỡ.

Rất nhanh, đã xây dựng được một xưởng luyện sắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play