Đột nhiên Thời Khanh Lạc lôi kéo Tiêu Hàn Tranh, “Tướng công, tứ thúc của ta quá thảm, huynh cũng đi theo lục soát thử đi, tìm ra tên sát thủ kia, phải bắt được chủ mưu phía sau, ta sợ bị trả đũa.”
Tiêu Hàn Tranh nhéo nhẹ tay nàng, “Được, ta cũng giúp tứ thúc một chút.”
Ngô đại thiếu: “……” Không biết là ai trả đũa, không biết xấu hổ.
Chẳng qua đối với chuyện Tiêu Hàn Tranh muốn đi theo đi lục soát, gã cũng không để trong mắt.
Một thư sinh thì biết gì đến thuật cơ quan chứ.
Chờ những người này lục soát không được gì, gã sẽ cáo trạng bọn họ tội vu oan, hừ!
Ngô đại thiếu không có ngăn cản, Tiêu Hàn Tranh buông Thời Khanh Lạc ra, đi theo nha dịch lục sót trong viện.
Ngô đại thiếu thấy hắn không đi gần núi giả, nhẹ nhàng thở ra đồng thời, trong mắt đắc ý càng đậm.
Thời Khanh Lạc lại giả bộ, “Dù không tìm thấy hung thủ g.i.ế.c người thì chuyện các ngươi hạ độc với tứ thúc của ta cũng không thể bỏ qua như vậy đươc.”
“Thừa dịp đại nhân ở đây, ngươi nhanh chóng giao thuốc giải ra, còn có thể được xử lý nhẹ.”
Ngô đại thiếu: “……” Nữ nhân này dây dưa không ngớt, sao lại phiền như vậy.
Gã không kiên nhẫn nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta không hạ độc, tất nhiên cũng sẽ không có thuốc giải.”
"Ta đều nói sự thật, dù đại nhân có điều tra ta cũng không sợ.”
Tiếp theo gã nói với Mạc Thanh Lăng hỏi: “Đại nhân, nếu cuối cùng điều tra được Ngô gia chúng ta vô tội, mà Thời gia là vu khống hắt bát nước bẩn, có phải ta có thể cáo trạng lại bọn họ tội vu oan hay không?”
Mạc Thanh Lăng gật đầu, “Đây là chuyện tất nhiên.”
Thời Khanh Lạc lại tiếp tục giả bộ: “Tứ thúc của ta chính là ở trong phủ các ngươi mới trúng độc, sao các ngươi có thể vô tội được.”
Ngô đại thiếu lạnh lùng nhìn nàng, “Cũng có khả năng là người bên ngoài mà hắn ta đắc tội.”
“Lại nói không chừng, là các ngươi tự mình tự biên tự diễn.”
Thời Khanh Lạc trừng gã một cái, “Chúng ta cần gì phải làm như vậy?"
Sau đó nàng không ngừng quấn lấy Ngô đại thiếu nói chuyện này.
Ngô đại thiếu bị làm phiền, đang ở trước mặt Mạc Thanh Lăng không thể để cho Thời Khanh Lạc hắt nước bẩn lên người mình được, cho nên gã cũng không ngừng giải thích.
Đồng thời không chú ý vốn dĩ Tiêu Hàn Tranh đang đi khắp nơi trong sân, lại chạy đến gần núi giả, dùng tay không ngừng sờ vuốt.
Trong miệng còn lẩm bẩm giống như đang suy nghĩ cái gì.
Kiếp trước sau khi hắn thôi học rời đi huyện Nam Khê, đi không ít địa phương, quen biết không ít người, đồng thời cũng học được rất nhiều thứ.
Bởi vì cũng từng tòng quân, chẳng những hắn am hiểu binh pháp, còn nghiên cứu qua kỳ môn độn giáp.
Cho nên đi đến gần núi giả đã phát hiện ra chút manh mối.
Sau đó dựa theo một loại cơ quan trong kỳ môn độn giáp suy đoán.
Rất nhanh hắn đặt tay lên cục đá nhỏ trên núi giả xoay tròn vài vòng.
Lại tính toán số bước chân đi lên mấy bước, ngồi xổm trên mặt đất lại chuyển động một cục đá to bằng nắm tay.
Cuối cùng đi đến sườn núi, dùng tay đè chỗ nhô lên trên núi giả.
“Ầm!” Chỗ nhô lên kia di chuyển sau đó một tiếng ầm vang lên.
Ngô đại thiếu rất quen thuộc đối với thanh âm này, theo bản năng nghiêng người nhìn qua, lập tức thấy núi giả của nhà bọn họ di chuyển, sau đó lộ ra một cửa đi xuống dưới đất.
Gã co rụt con ngươi, sao có thể?
Tiêu Hàn Tranh biết thuận cơ quan?
Khởi động đường đi xuống ở núi giả cần có mật khẩu, yêu cầu động đến ba nơi, đầu tiên phải xoay cục đá trên núi giả năm vòng, nhiều một vòng hoặc là thiếu một vòng cũng không được.
Cho nên tuyệt đối không có khả năng may mắn.