Nàng phân phó Thời lục lang, “Ngươi chạy ra phủ, đi đến trà lâu ở đối diện tìm tướng công của ta, cứ nói ta bị Ngô đại thiếu đánh.”
Sau đó từ túi tiền lấy một nắm đồng tiền cho cậu ta.
Muốn cho trâu làm việc, phải cho trâu ăn cỏ.
“Được ạ,ta đây đi liền.” Thời lục lang nhận lấy tiền đồng, lập tức nhét vào trong quần áo, chạy nhanh như chớp.
Sau đó Thời Khanh Lạc dẫn theo Tiêu Bạch Lê đuổi về phía Ngô đại thiếu đang đi.
Ngô đại thiếu tới viện bị bỏ hoang, nhìn thấy vài tên nha dịch đang tìm cái gì đó, trong lòng lộp bộp một cái.
Gã thay đổi sắc mặt đi qua, “Mấy vị quan sai, sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Bởi vì quan hệ với tri phủ, từ trước đến nay thái độ của Ngô gia đều vô cùng kiêu ngạo đối với nha dịch huyện nha.
Một nha dịch cười nói: “Thời đồng sinh nói có người muốn g.i.ế.c hắn ta diệt khẩu, sau đó người nọ không thành công, đã chạy đến cái viện này, chúng ta đang điều tra tội phạm g.i.ế.c người.”
Ngô đại thiếu: “……” Bịa chuyện có thể đáng tin cậy chút không?
Lúc này gã đã khẳng định, có lẽ Mạc Thanh Lăng biết cái viện này của bọn họ có vấn đề.
Chẳng qua nhìn bộ dạng của những người này, vẫn chưa tìm được cơ quan.
Trong lòng gã cũng không cho rằng nha dịch bình thường này, có thể tìm được cơ quan mà nhà bọn họ cố ý mời bậc thầy giỏi về cơ quan làm ra.
Gã nghĩ rồi nói, “Vậy các vị nhanh tìm kiếm đi, rồi lại đi đến viện khác nữa.”
Lần này điều tra xong, về sau Mạc Thanh Lăng cũng sẽ không nghi ngờ nữa.
Hơn nữa qua mấy ngày, bọn họ sẽ dọn đến phủ thành, sẽ không lại để Mạc Thanh Lăng tìm được cớ tới nhà điều tra.
Trong lòng càng tức giận mắng Thời lão tứ một trận, mắng đến mười tám đời tổ tông.
Tên hỗn đản kia, vậy mà ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết với phu thê Thời Khanh Lạc và Mạc Thanh Lăng tới giở trò quỷ.
Trúng độc cái rắm, khẳng định là lấy cớ.
Còn về chuyện lang trung chẩn đoán chính xác bị trúng độc, cũng khẳng định là do Tiêu Hàn Tranh làm ra, rốt cuộc tên kia chính là đồ đệ gì đó của thần y.
Chẳng qua không thể không nói, cái cớ như vậy rất tốt.
Thời lão tứ ở Ngô gia trúng độc, sau khi báo án đúng là quan phủ có thể đến nhà điều tra.
Thật là mưu kế tốt.
Nhìn đám nha dịch lục soát mọi ngóc ngách kia, giống như đám ruồi bọ bay loạn không có manh mối gì, trong mắt gã toát ra vài phần đắc ý và cảm giác ưu việt.
Nếu dễ bị tìm được, vậy nhà bọn họ đã không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi.
Lúc này Thời Khanh Lạc mới vừa tiến vào, lập tức thấy được ánh mắt đắc ý của Ngô đại thiếu.
Cũng xác định nghi ngờ lúc trước, cho nên nàng chuẩn bị dùng phương án thứ hai.
Nàng cũng không am hiểu chuyện tìm cơ quan gì đó, cho nên còn phải đợi tiểu tướng công tới.
Vì thế lập tức tiến lên, bắt lấy Ngô đại thiếu, “Ngươi chạy cái gì, có phải chột dạ hay không?”
“Đi, hiện tại ngươi đi nhanh lấy thuốc giải cho ta.” Sau đó nàng lập tức lôi kéo cánh tay của Ngô đại thiếu, muốn kéo gã ra bên ngoài.
Một bộ cố ý muốn kéo Ngô đại thiếu đi ra khỏi viện này.
Ngô đại thiếu cười lạnh trong lòng, quả nhiên những người này phối hợp với Mạc Thanh Lăng muốn điều tra cái viện này.
Hiện tại chính là hận không thể để gã nhanh ra khỏi nơi đây, không cản trở đám nha dịch kia lục xoát.
Như vậy gã sẽ không đi.
"Nói một lần cuối cùng, độc không phải do chúng ta hạ, ngươi không cần ồn ào nữa, nếu không ta sẽ không khách khí.”
Sau khi nói xong, lập tức gạt tay Thời Khanh Lạc ra.
Thời Khanh Lạc bị té ngã xuống đất.
Nàng cũng không đứng dậy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía Ngô đại thiếu: “Vậy mà ngươi lại đánh ta, ta phải bảo tướng công của ta tới thu thập ngươi.”