Con dâu này, so với lão nương cả ngày la lối khóc lóc kia của ông ta còn khó chơi hơn.

Chủ yếu là những lời nàng nói, ông ta hoàn toàn không thể nào phản bác.

Cũng là vì nguyên nhân này, ông ta mới giận không nói nên lời, một ngụm m.á.u cứ nghẹn ở ngực.

Thời Khanh Lạc trợn trắng mắt, "Ngại quá, ta từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, chưa bao giờ được học mấy cái lễ nghi cao quý gì đó của nữ nhân."

"Hơn nữa có phải ông đã xen vào việc của người khác hơi quá rồi hay không?"

"Tướng công của ta cũng không chê ta chưa từng học nữ giới, vậy ôngì có tư cách gì để quản."

"Tốt nhất ông đừng nên lấy thân phận trưởng bối ra nói chuyện."

Nàng ý tứ sâu xa nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là tiền cha chồng mà thôi."

Tiêu Nguyên Thạch lại lần nữa bị nàng làm cho nghẹn họng không biết phải nói gì cho tốt, "Ngươi!"

Thời Khanh Lạc đứng lên nhìn ông ta nói: "Ngươi cái gì mà ngươi."

"Có phải rất muốn đánh ta hay không? Rất muốn làm cho Tiêu Hàn Tranh hưu ta?"

"Đáng tiếc ông không dám."

"Tướng công ta cũng sẽ không đồng ý với ông."

Nàng nhìn phụ thân cặn bã tức tới nỗi muốn bùng nổ tại chỗ, nhưng lại không thể làm gì mình, trong lòng thật thoải mái.

"Hiện tại có phải ông rất hối hận vì sao lúc trước lại cùng tướng công của ta đoạn tuyệt quan hệ đúng không?"

Thời Khanh Lạc tiếp tục chọc vào chỗ đau của ông ta, "Nếu ông không đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ ông chính là trưởng bối của chúng ta, sao ta dám nói những lời này với ông chứ."

"Nếu tướng công ta không nỡ hưu ta, vậy ông cũng có thể dùng thân phận phụ thần, mạnh mẽ hưu ta về nhà mẹ đẻ."

"Hoặc là lấy danh nghĩa trưởng bối, cho tướng công ta nạp thêm mấy người thiếp thất tới chia rẽ bọn ta."

Nàng nở một nụ cười tươi, "Haizzzz, thật là đáng tiếc."

"Cơ hội tốt trừng trị ta, cứ vậy mà biến mất."

"Không thể không nói, hiện tại bọn ta phải đặc biệt cảm ơn cái vị tiểu kiều thê độc ác kia của ông."

"Nếu không phải nàng ta bụng dạ hẹp hòi, trong mắt không chứa nổi con của chính thê, bây giờ ta cũng không thể nói thoải như vậy."

"Để cảm ơn nàng ta, còn quyết định trong lúc tức giận của ông, bọn ta đành phải coi đám người Tiêu lão thái thái như một món quà cảm ơn tặng cho ông."

Thời Khanh Lạc tiếp tục cười nói: "Phần lễ vật này, hai người có bất ngờ không? Có thích không?"

Dù sao người phụ thân cặn bã cũng biết rồi, vậy nên chi bằng nàng nói ra, rồi tiện thể bóc vết thương ra cho mới luôn

"Ngươi nhất định là rất thích, nếu không làm sao có thể bên trái ôm tiểu kiều thê, bên phải lại để cho lão thái thái giúp ngươi nạp thêm mấy vị thiếp xinh đẹp."

"Ngươi đối với tiểu kiều thê, còn có thể biểu hiện ra dáng vẻ ngươi vô tội, ngươi bị ép buộc, đúng là thích ra vẻ dối trá."

Tiêu Nguyên Thạch tức giận đến suýt ngã ngửa: ".........." Vui mừng kinh ngạc cái rắm, quả nhiên mọi chuyện đều là do đứa con dâu này dở trò.

Khốn nạn, đúng là khốn nạn.

Vì sao ông ta lại có một đứa con dâu như vậy, đây mà là con dâu à, đây lời nữ nhân nên nói sao?

Mặt dày, hỗn láo đến cực điểm.

Đám người Hề Duệ đang ở bên ngoài góc tường nghe lén, đều nghe đến ngây người.

Thời Khanh Lạc làm người ta tức c.h.ế.t không cần đền mạng là đây.

Chỉ có điều bọn họ nghe mắng mà cảm thấy sướng cả người, bọn họ học tập được rồi.

Hơn nữa còn thắp một ngọn nến cho Tiêu Nguyên Thạch, ông ta làm tiền cha chồng cũng quá thảm.

Tiêu Hàn Tranh biết sức chiến đấu của tiểu tức phụ nhà mình không yếu, nhưng hắn phát hiện bình thường mình vẫn xem thường nàng rồi.

Hắn nhìn phụ thân cặn bã đang tức giận bên cạnh, bộ dạng như sắp bị tức tới thổ huyết, tiểu tức phụ quả nhiên là lợi hại.

Bộ dạng hiện tại của nàng chính là ta mắng ngươi, chế nhạo ngươi, châm chọc ngươi, ngươi có thể làm gì được ta.

Mấu chốt là phụ thân cặn bã thật sự không tài nào làm gì được nàng.

Có chuyện dâng hạt giống cùng với chuyện dâng phương pháp luyện sắt, nếu phụ thân cặn bã dám động tới tiểu tức phụ, hoàng đế tuyệt đối cho hắn biết vì sao hoa lại có màu đỏ.

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy n.g.ự.c có chút đau, tức muốn ói máu.

Hôm nay ông ta thật không nên tới, nói chuyện cùng với loại thôn phụ vô lễ này, hoàn toàn không có cách nào phân rõ phải trái.

Hiện tại còn giải hòa cái rắm.

Muốn hòa hoãn quan hệ thật, về sau phải còn thường xuyên lui tới, ông ta thật sự sợ sẽ bị đứa con dâu trực tiếp làm tức chết.

Tiêu Nguyên Thạch áp chế sát ý, đứng dậy, lãnh lệ nhìn Thời Khanh Lạc, “Hy vọng về sau ngươi sẽ không cần vì sự kiêu ngạo của ngày hôm nay mà hối hận.”

Thời Khanh Lạc mới không sợ ông ta, lạnh lùng nhìn lại, “Lời thế này ta phải tặng cho ông. “

“Về sau không biết ông có hối hận hay không, hối hận phải chi trước kia mình biết quý trọng nguyên phối thiện lương ôn nhu lại đức độ, quý trọng đại nhi tử có tiền đồ, tiểu nhi tử hiểu chuyện, còn có nhi nữ đáng yêu lại đơn thuần.”

Tiếp đó nàng lại như là nhớ tới cái gì, “Thật ngại quá, thiếu chút ta không nhớ ra, nghe lão thái thái nói tiểu kiều thê của ông tự mình làm tổn hại thân thể, sinh không được hài tử.”

“Vậy về sau ông không có đích tử đích nữ, chỉ có thể trông mắt thèm con nhà người ta, hối hận năm đó vì nụ cười của hồng nhan mà đẩy vợ trước và hài tử ra ngoài.”

Còn nói ra lời làm cho người ta tức giận đến lộn ruột: “Nếu bà bà của ta về sau tái giá, vậy đích tử đích nữ trước kia của ông, không phải gọi người khác là cha saosao.”

Để trong lòng phụ thân cặn bã ghim một cái gai, về sau vừa nhớ tới việc này, tích lâu dần cũng sẽ giận chó đánh mèo lên người Cát Xuân Như.

Đặc biệt là Cát Xuân Như sinh không được hài tử.

Vậy phụ thân cặn bã có thể tìm một bình thê để sinh đích tử, hoặc là cũng biếm thê làm thiếp?

Ai nha, nàng thật là một đứa bé lanh lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play