Thời Khanh Lạc và Tịch Dung rời khỏi hoàng cung, về thẳng chỗ ở.
Lúc này Tiêu Hàn Tranh vẫn chưa trở lại, nàng đến chỗ Hầu lão trước.
Hầu lão quan tâm hỏi: "Hôm nay ngươi bị sợ hãi, không sao chứ?"
Thời Khanh Lạc cười trả lời: "Ta không sao."
Sau đó chủ động kể về chuyện trong cung một lần, còn có chuyện Hoàng đế đồng ý lấy lại công đạo cho nàng.
Hầu lão cũng rất bất ngờ, tiếp đó tươi cười nói: "Chuyện này ngươi làm rất tốt."
"Không hề chủ động nhắc tới Tam hoàng tử phi ở trước mặt Hoàng đế là rất thông minh."
Ông suy nghĩ một chút nói: "Xem ra Hoàng đế sẽ nghiêm khắc trừng phạt Tam hoàng tử phi, chẳng qua là sẽ không lấy danh nghĩa làm hại ngươi."
"Dù sao đây cũng coi như là tai tiếng của hoàng thất, nếu để cho trăm họ biết, ngươi chân trước cống hiến, chân sau lại bị tức phụ của hoàng thất kêu người làm ra chuyện như vậy, sẽ có ảnh hưởng vô cùng xấu."
Ông lại ý vị sâu xa nói: "Có lẽ còn sẽ có văn nhân viết văn châm biếm."
Thời Khanh Lạc cũng biết chuyện vương gia ở đất phong kia, nàng gật đầu cười nói: "Thầy nói rất đúng, thật ra thì ta cũng chỉ là muốn cho Tam hoàng tử phi một bài học, để cho mọi người biết ta không phải là người dễ ức hiếp."
"Sau cùng lấy danh nghĩa gì, ta cũng không quá để ý."
Cho nên hôm nay từ đầu tới cuối, nàng cũng không có nhắc đến chuyện của Tam hoàng tử phi trước mặt Hoàng đế.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn làm cho mấy thế gia đại tộc xem, chỉ cần đạt tới mục đích là được.
Hầu lão phát hiện tức phụ này của tiểu học trò chẳng những thông minh, còn rất thông suốt.
"Trong lòng ngươi hiểu rõ thì tốt rồi."
"Cẩn Du đến chỗ Ô Ngự sử xem bệnh, đoán là sẽ về trễ một chút."
Thời Khanh Lạc vừa nghe đã biết, đây là tiểu tướng công muốn mượn sức giúp nàng trút giận.
Nàng cười gật đầu: "Vâng."
Lại nói chào hỏi với Hầu lão một câu, Thời Khanh Lạc lại quay về viện mình.
Nàng có chút buồn ngủ nên ngủ một giấc.
Đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy có người sờ mặt mình.
Nàng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của tiểu tướng công chăm chú nhìn mình.
"Huynh về rồi."
Nàng lại hỏi: "Thuận lợi không?"
Tiêu Hàn Tranh giơ tay kéo Thời Khanh Lạc lên, ôm vào lòng: "Thuận lợi."
"Hôm nay ta giúp Ô Ngự sử xem bệnh, mấy ngày kế tiếp lại đến phủ của ông ấy châm cứu, còn bào chế thuốc cho ông ấy ."
"Bệnh cũ của ông ấy sẽ không tái phát lại vào mùa đông này nữa."
Thời Khanh Lạc đưa tay chọc chọc vào mặt hắn: "Tranh ca của ta thật lợi hại!"
Đồ đệ của thần y đúng là danh bất hư truyền.
Tiêu Hàn Tranh ôm người, mới cảm thấy an tâm: "Hôm nay nàng vào cung dâng phương pháp luyện sắt?"
Hắn biết phương pháp luyện sắt trong tay tiểu tức phụ, vốn dĩ bọn họ thương lượng với nhau sẽ đưa cho Mạc Thanh Lăng mang đi dâng lên.
Bởi vì biết rõ tiểu tức phụ, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
"Đúng nha, nữ nhân đó dám tính kế ta như vậy, ta đương nhiên phải trả lại."
Thời Khanh Lạc híp mắt đắc ý: "Ả ỷ thế h.i.ế.p người, ta cũng vậy!"
Tiêu Hàn Tranh hôn nàng một cái: "Đúng vậy, nương tử của ta là ai chứ, cũng không phải là ai đều có thể ức hiếp."
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Huynh cũng sẽ không để cho ta bị ức hiếp."