Nàng phát hiện Hoàng đế chẳng những không tức giận, còn vô cùng vui vẻ.
Nàng nghĩ thầm quả nhiên mình đánh cược đúng rồi.
Vì thế nàng dùng bộ dạng lỗ mãng lại ngay thẳng nói: “Nếu bệ hạ không được bá táng yêu thương thì ông trời sẽ không ban cho hạt giống tốt, công lao của bệ hạ bá tánh đều biết, ngài cũng đừng khiêm tốn.”
Hoàng đế bật cười ra tiếng, “Nha đầu ngươi, lá gan đúng thật là không nhỏ.”
Ngài thích người ngay thẳng, thích người nói thật.
Thời Khanh Lạc bắt đầu trèo cao, “Vậy cũng là bệ hạ ban cho, bệ hạ là Hoàng đế tốt, dân phụ mới dám nói đúng sự thật. “
Hoàng đế bật cười, “Nếu trẫm không phải là Hoàng đế tốt, ngươi sẽ không dám nói?”
Thời Khanh Lạc cười trả lời: “Nhưng bệ hạ chính là Hoàng đế tốt nha!”
Hoàng đế giơ tay chỉ vào Thời Khanh Lạc, lại lần nữa dở khóc dở cười nói: “Tiểu nha đầu quá lanh lợi.”
Thời Khanh Lạc lại tiếp tục trèo cao, “Dân phụ đa tạ bệ hạ khích lệ.”
Hoàng đế phát hiện nha đầu này chẳng những cơ linh thông minh còn rất can đảm.
Mấy lời này không chỉ không làm cho ngài cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn rất thích tính tình ngay thẳng của Thời Khanh Lạc.
Hoàng đế dùng ngón tay gõ nhẹ vào án thư, một lát sau nói: “Trẫm sẽ cho người tra rõ sự tình hôm nay, sau đó trả lại cho ngươi công đạo.”
Người có lỗi trong chuyện này đúng thật là Tam hoàng tử phi.
Hơn nữa tính cách Thời Khanh Lạc chẳng những làm vui lòng người khác, còn có giá trị rất lớn.
Lỡ như về sau nàng lại nhớ ra được cái gì đó của lão đạo trưởng để lại có ích cho việc nước, cũng không ai biết trước được.
Thời Khanh Lạc lập tức hành lễ, “Đa tạ bệ hạ!”
Nàng không ở trước mặt Hoàng đế cố ý cáo tội Tam hoàng tử phi, như vậy ngược lại sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Còn có khả năng sẽ để lại cho Hoàng đế một ấn tượng kẻ khó chơi và kẻ tiểu nhân.
Vị này Hoàng đế thật sự là một minh quân, tiểu tướng công nói nhãn tuyến của ngài ấy trải rộng khắp nơi.
Hôm nay Tam hoàng tử phi ở phường thêu châm chọc nàng, ỷ thế h.i.ế.p người, còn khinh thường hạt giống tốt trời cho, những chuyện này Hoàng đế điều tra đều sẽ biết.
Nếu nàng chủ động nói chuyện đó ra, sẽ làm Hoàng đế cảm thấy khó xử và không vui.
Xét cho cùng, ngài ấy rất mực coi trọng mấy hạt giống này, con dâu ngài lại khẩu xuất cuồng ngôn, mặt mũi ngài ấy cũng không giữ được.
Thời Khanh Lạc rất thông minh tránh nói điều này, để cho Hoàng đế tự mình tức giận đi xử lý con dâu của mình.
Dù sao điều nàng muốn chỉ là công đạo, nhưng cũng chưa từng nói chính là con dâu của ngài làm, tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng nàng cũng biết chừa lại chút mặt mũi cho Hoàng đế.
Thời Khanh Lạc ở lại không lâu, nói xong thì rời đi cùng Tịch Dung.
Không ngoài dự đoán của Thời Khanh Lạc.
Nàng vừa rời khỏi, Hoàng đế đã phân phó người đi tra rõ chuyện này.
Bao gồm từ chuyện hôm nay Thời Khanh Lạc bắt đầu ra cửa tớ việc xảy ra lúc sau, ngài đều muốn biết.
Sau khi Hoàng đế phân phó người đi điều tra chuyện này xong, lập tức kêu người hầu trong cung đi gọi Công bộ Thượng thư vào cung.
Tin tức này đương nhiên cũng đã truyền ra ngoài.
Mọi người đều có chút nghi ngờ, tại sao hai người Thời Khanh Lạc vừa rời đi, Hoàng đế đã gọi Công bộ Thượng thư vào cung.
Công bộ Thượng thư cũng mơ hồ.
Chỉ là sau khi ông ta xem xong tờ giấy mà Hoàng đế đưa cho, lập tức lộ ra biểu tình kích động.
"Bệ hạ, nếu như phương pháp luyện sắt này thành công, có thể tiết kiệm rất nhiều bạc."
Gần đây Công bộ thật sự rất thiếu tiền, nhưng đám người ở Hộ bộ bên kia lại keo kiệt muốn chết, không chịu đưa tiền.
Bây giờ có phương pháp này, ông ta có thể trắng trợn đi tìm Hộ bộ Thượng thư đòi tiền.
Nếu như sắt tinh chế được luyện thành công, sẽ rất có lợi cho Công bộ.