Vào lúc này, Phục Văn Tranh cũng nhận được tin tức.

Lần đầu nghe tin Thời Khanh Lạc chẳng những không bị lột sạch đồ ném ra đường phố, trái lại còn thuyết phục mấy kẻ lưu manh cáo trạng với kinh đô phủ doãn, ả chỉ cảm thấy tức giận và nực cười.

Ả cũng không để tâm, nếu không được, ả sẽ để nha hoàn gánh tội, đợi sóng gió qua đi ả lại cho người đến tìm Thời Khanh Lạc tính sổ.

Sau đó lại nghe tin Thời Khanh Lạc và Tịch Dung đã vào cung, ả cảm thấy hơi bối rối.

Nhưng ả không nghĩ rằng hoàng đế sẽ vì một thôn phụ mà trừng phạt con dâu vậy không phải hoàng gia sẽ rất mất mặt sao.

Chẳng qua vẫn gọi nha hoàn thu mua đám du côn lại đây, dùng người nhà gia đình của đối phương vừa cưỡng bức, dụ dỗ một hồi.

Nếu Hoàng đế thực sự truy vấn, ả sẽ ném nha hoàn ra ngoài chịu tội thay.

Dù sao, ả cũng không biết chuyện này, Hoàng đế cũng sẽ không bám lấy đến cùng.

Sau khi Phục gia biết chuyện này, cũng không để ý đến nó.

Hoàng đế tương đối coi trọng thể diện, chắc hẳn sẽ không vì chuyện này mà trừng phạt con dâu.

Thời Khanh Lạc cũng quá xem trọng mình, vậy mà dám chạy vào cung cáo trạng.

Dù hành động của nữ nhi họ làm hơi quá đáng nhưng Thời Khanh Lạc cũng chuyện bé xé ra to, đây không phải là chưa xảy ra chuyện gì sao.

Nhưng cũng đã kết thù rồi, bọn họ cũng không thể đứng ngoài nhìn, về sau còn phải chèn ép Tiêu Hàn Tranh, không thể để đối phương xuất đầu lộ diện.

Tam hoàng tử cũng biết chuyện này, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng với Phù Văn Tranh.

Thời Khanh Lạc kia không có khiêu khích ả, vậy làm sao ả có thể muốn lột sạch quần áo của người ta rồi vứt trên đường?

Trong mắt hắn ta tràn đầy sương mù, lại là vì nhị hoàng huynh sao?

Hề gia.

Hôm nay là hưu mộc, đám người Hề Tín Hành bồi lão gia tử chơi mạt chược.

Gần đây, lão gia tử chơi với các lão gia tử khác thua rất nhiều tiền.

Cho nên hôm nay kêu nhi tử tới chơi hành ngược lại họ.

Rất nhanh đã có người tới báo cáo chuyện của Thời Khanh Lạc.

Vốn dĩ Hề Duệ đang ngồi bên cạnh Hề lão gia tử đưa ra ý kiến.

Nghe người tới bẩm báo nói xong, trên mặt hắn ta tràn đầy tức giận.

“Phục Văn Tranh thực sự xem mình là đồ quý à, còn thực sự bắt nạt Khanh Lạc.”

Hắn ta còn dám đốt tóc công chúa được sủng ai, tất nhiên cũng không sợ một Tam hoàng tử phi.

Ngay cả đối với Tam hoàng tử, nếu không muốn cho mặt mũi, cũng không có gì khó với hắn ta cả.

Ai bảo hắn ta được Thái hậu cô nãi nãi yêu thích làm chỗ dựa.

Hắn ta đứng dậy nói: “Ta muốn vào cung gặp cô nãi nãi.”

Là một nam nhân, hắn ta không thể trực tiếp đi tìm Phù Văn Tranh gây phiền phức được.

Nhưng có thể vào hoàng cung cáo trạng để cô nãi nãi giúp hắn ta trừng trị Phục Văn Tranh.

Hề Tín Hành nhìn thấy nhi tử vội vàng chạy ra ngoài, sắc mặt tối sầm lại: "Dừng lại."

"Phục Văn Tranh là người ngươi có thể gọi tên sao? Đó là Tam hoàng tử phi.”

Hề Duệ khinh thường, “Cứ gọi đó, thì có làm sao?"

Hề Tín Hành: "..." Thật ngứa tay.

Ông ta bất lực nói: “Ở nhà thì gọi, ở bên ngoài đừng có không biết phân biệt tôn ti như vậy.”

Ông ta cũng vô cùng chán ghét hành động của Tam hoàng tử phphi.

“Xem ra phụ thân cũng cho rằng ả thật quá đáng.”



Hề Duệ lại nói: “Vậy cho phép ta vào cung đi.”

Hề Tín Hành đưa tay xoa lông mày: “Không phải là ngươi không được vào. Hoàng cung, nhưng bây giờ không phải lúc.”

"Nếu Thời Khanh Lạc chọn đi kinh đô phủ doãn cáo trạng, nhất định là có hậu chiêu, trước tiên cứ ngồi chờ đã.”

Hề Duệ ngồi lại: "Đúng vậy, Khanh Lạc thông minh như vậy, chỉ là hơi thù dai, chắc sẽ không bỏ qua chuyện này.”

Hề Tín Hành: " ... " Ngươi đang khen bằng hữu hay đang làm tổn thương bằng hữu vậy?

Ông ta nhướng mày: "Thù dai vậy, ngươi còn chơi cùng người ta?"

Hề Duệ cười tự đắc: "Ta cũng hay thù dai! Chẳng lẽ ai thù dai thì không phải người tốt sao? Đối với bằng hữu của mình sẽ không thu dai keo kiệt nữa.”

Tiếp theo hắn ta lại đứng dậy: “Không được, ta phải tiến cung.”

Hề Tín Hành đen mặt: “Ngươi không nghe hiểu sao?”

Hề Duệ ngang ngạnh nói: “Bằng hữu của ta bị bắt nạt, chẳng lẽ ta không nên đi giúp sao? ”

Hề Tín Hành đau đầu: “Không phải không cho ngươi đi giúp mà bảo ngươi đợi đã rồi giúp sau.”

Hề Duệ bĩu môi: “Thôi đi, không phải là cha muốn xem Khanh Lạc sẽ làm gì, sau đó phán định nhà chúng ta trả giá ít hay nhiều thôi."

"Ta không muốn tính toàn những điều này, ta chỉ biết nàng là bằng hữu của ta, khi dễ bằng hữu ta tức là cũng khi dễ ta."

Hề Tín Hành bị nhi tử nói cho choáng váng, ông ta không ngờ nhi tử mình lại nói hết tâm tư của mình ra như vậy, cũng xấu hổ trước những gì nhi tử nói.

Nhiều năm lục đục trên triều đình, việc gì xảy ra ông ta đều nghĩ ngợi ít nhiều, không biết từ lúc nào đã trở thành người luôn tính toán lợi ích được mất.

Lúc này Hề lão gia tử lên tiếng: “Đi đi, chẳng qua đừng làm cô nãi nãi của ngươi tức giận.”

Hề Duệ cười đến vui vẻ: “Vẫn là tổ phụ hiểu ta nhất, sao ta lại dám làm cô nãi nãi tức giận chứ, ta dỗ dành vui vẻ còn không kịp là.”

“Đi đây!” Nói xong trực tiếp chạy ra ngoài.

Hề lão gia tử phức tạp nhìn trưởng tử, nói: “Đứa nhỏ này có tấm lòng thuần khiết, cứ để nó duy trì.”

“Đơn thuần giúp đỡ bằng hữu, cũng khá tốt!”

Lại còn rất thâm ý bổ sung thêm một câu: “Đưa than vào ngày tuyết và dệt hoa trên gấm vẫn rất khác biệt."

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc là bằng hữu của cháu trai, vì vậy không cần thiết dùng cách họ đối phó với quan lại trong triều đình.

Hề Tín Hành nghĩ một hồi rồi bật cười: "Cha nói đúng, con sai rồi."

Nghĩ kỹ lại, đứa nhỏ này cũng rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play