Tịch Dung nghe Thời Khanh Lạc nói lập tức cảm thấy choáng váng.
Nàng ấy chớp chớp mắt: “A, ngươi muốn vào cung cáo trạng?”
Tại sao nàng ấy lại không nghĩ ra cách này chứ?
Thời Khanh Lạc cười nói: "Khoảng cách giữa thân phận của ta và nàng ta quá lớn, nếu cứ cố chấp tự đối phó sẽ rơi vào thế hạ phong.”
Nhiều khi, không thể luôn điệu thấp, phải bộc lộ sức mạnh ra cho người khác thấy, muốn động đến bọn họ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Nàng đến kinh đô phủ doãn báo án, các gia tộc có tin tức linh thông sẽ nhanh chóng biết được.
Có lẽ những người này đang chờ xem, rốt cuộc nàng có phản kích hay không, hay là cứ chịu đựng như vậy.
Đoán chừng rất nhiều người cho rằng nàng sẽ cam chịu.
Nhưng nếu nàng thực sự cam chịu thì sau này nhiều người sẽ khinh thường và cho rằng nàng rất dễ bắt nạt.
Vì vậy phản công là điều không thể tránh khỏi.
Phải đánh lại thật đẹp, phải cho những người có thế lực này ở kinh thành thấy phu thê họ không dễ đối phó.
Có lẽ mọi người cảm thấy nàng không nên cứng rắn như vậy, nhưng nàng nghĩ, mình phải cứng rắn lên.
Có chuyện có thể nhượng bộ, nhưng cũng có chuyện không thể nhượng bộ được.
Nếu bị ép không thể điệu thấp, vậy cứ ngẩng cao đầu mà đi.
Hiện tại nàng phải đắp nặn một hình tượng không dễ gây sự, cũng phải cảm ơn Tam hoàng tử phi ác độc kia, vì đã cho nàng cơ hội này.
Tịch Dung vỗ tay cười: “Được, nói về việc ỷ thế h.i.ế.p người, tất nhiên Thánh Thượng có quyền lên tiếng nhất.”
Nàng ấy hỏi: “Không thì để ta vào cung cáo trạng?”
Nếu Lạc Lạc tự mình đi cáo trạng, không biết hoàng cữu cữu với các đại thần khác có thể cho rằng nàng không biết thân biết phận nắm lông gà mà xem như lệnh tiễn hay không.
Rốt cuộc, phần thưởng đã được cho rồi.
Dù sao Phụ Văn Tranh cũng là chính phi của hoàng tử, nếu cứ đòi hoàng đế công khai hình phạt, hoàng gia cũng sẽ mất thể diện
Tất nhiên nhiên, với tính khí của hoàng cữu cữu ngài nhất định sẽ quản.
Nhưng về sau sẽ không coi trọng Lạc Lạc nữa.
Thời Khanh Lạc lắc đầu cười: "Không cần, làm phiền ngươi giúp ta chuyển lời tới Thánh Thượng, ta còn muốn dâng một công thức có lợi cho dân cho nước lên."
Vốn dĩ, nàng định đợi Mạc Thanh Lăng đã tìm thấy và khai thác được quặng sắt, sau đó đưa ra phương pháp luyện thép lên, như vậy sẽ không quá bắt mắt.
Bây giờ xem ra chỉ có thể trực tiếp lấy ra trước trình lên Hoàng đế.
Đồng thời cho Hoàng đế biết rằng giá trị của nàng vẫn chưa hết. Bây giờ nàng có thể tặng ngô và nghĩ ra công thức luyện thép. Trong tương lai cũng có những công thức khác.
So với một Tam hoàng tử phi chỉ biết độc đoán và bắt nạt người khác, Hoàng đế biết lựa chọn bên nào là quan trọng hơn.
Tịch Dung luôn biết trong đầu Lạc Lạc có rất nhiều thứ, cho nên lúc này nàng ấy không nghi ngờ gì.
“Được rồi, chúng ta vào cung ngay bây giờ.”
“Trước tiên ngươi có thể ở chỗ ta trong cung, chờ khi Hoàng cữu cữu thông báo, ngươi có thể trực tiếp đến đó.”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Được!”
Vì thế hai người ngồi xe ngựa vào trong cung.
Đúng như dự đoán của Thời Khanh Lạc, tin tức nàng báo quan đến kinh đô phủ doãn nhanh chóng lan truyền, chỉ cần những người thạo tin đều biết về nó.
Lúc này, nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử vẫn đang uống trà nói chuyện phiếm.
Nghe thuộc hạ báo cáo chuyện này, Lương Hành Thiều lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút chán ghét.
“Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, sao ả dám làm chuyện này.”
Hắn ta thực sự tức giận.
Hắn ta còn đang nghĩ đến việc mượn sức Thời Khanh Lạc, Phục Văn Tranh lại dám kéo chân hắn ta.
Sau khi tiếp xúc với nàng hai lần, hắn ta thấy Thời Khanh Lạc là một người rất thông minh.
Việc Phục Văn Tranh từng thích hắn ta không phải bí mật lớn gì, ít nhất Tịch Dung chắc chắn biết.
Chỉ cần Thời Khanh Lạc nghe Tịch Dung nói, cũng có thể đoán ra được Phục Văn Tranh làm chuyện này là vì hắn ta.
Đừng nói đến chuyện mượn sức, chưa kết thù đã tốt lắm rồi.
Lương Hành Ngọc cũng nói không nên lời: “Phục Văn Tranh này quá hung ác, thế mà cũng dám làm loại chuyện này.”
“Hơn nữa chẳng lẽ ả không coi chuyện hạt giống vào trong mắt?”
“Hạt giống tốt trời ban xuất hiện kịp thời, giúp phụ hoàng giải quyết vấn đề. Nếu thực sự Thời Khanh Lạc bị cởi quần áo và ném ra đường."