Lúc Thời Khanh Lạc trở lại viện, Tiêu Hàn Tranh đã quay về.
Còn kêu người đun nước nóng cho nàng tắm, y phục cho nàng cũng đã chuẩn bị xong.
Thời Khanh Lạc ung dung vui vẻ đi tắm.
Tắm xong đi ra, Tiêu Hàn Tranh còn dùng khăn lau khô nửa mái tóc cho nàng.
Thời Khanh Lạc quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú ngày càng đẹp mắt của Tiêu Hàn Tranh, quả nhiên vẫn là tiểu tướng công nhà nàng dễ nhìn.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Trong đôi mắt lấp lánh ánh sáo của tiểu tức phụ tràn đầy hình bóng của anh.
Thời Khanh Lạc hào phóng nói: "Nhìn xem Tranh ca nhà ta tại sao lại anh tuấn như vậy."
Tiêu Hàn Tranh kéo nàng vào trong lòng, hạ giọng ở bên tai nàng cười nói: "Bởi vì ta cưới được tiểu tức ngày càng xinh đẹp!"
Thời Khanh Lạc ôm lấy đầu hắn, đến gần môi hắn chạm nhẹ một chút.
"Lời này ta thích nghe."
Môi của tiểu tướng công vừa ấm lại mềm mại, hình như mùi vị cũng không tệ lắm.
Con ngươi của Tiêu Hàn Tranh tối lại: "Ta cũng thưởng cho nàng!"
Sau đó cúi đầu phủ lên môi nàng.
Môi của tiểu tức phụ êm ái mềm mại, rất ngon.
Con ngươi của Thời Khanh Lạc trợn to, nàng không nghĩ tới tiểu tướng công sẽ nhân cơ hội tiến vào.
Chỉ là rất nhanh nàng đã không có cách nào nghĩ đến những thứ khác, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn của Tiêu Hàn Tranh.
Một lát sau, hai người tách ra.
Trên mặt Thời Khanh Lạc nhuộm một tầng đỏ ửng, nàng vùi đầu vào trong n.g.ự.c Tiêu Hàn Tranh, đưa tay cấu eo của hắn một cái: "Người xấu!"
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng cười ra tiếng: "Vậy nàng thích không?"
Thời Khanh Lạc: "..." Quả nhiên chính là một đại muộn tao.
Nàng ngẩng đầu tức giận liếc hắn một cái: "Tất nhiên là thích rồi."
"Mùi vị tạm được."
Tiêu Hàn Tranh cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: "Chỉ là mùi vị tạm được?"
"Nhưng ta lại thấy nương tử rất ngon."
Nếu không phải ý chí của hắn đủ mạnh, vừa rồi có thể đã mất khống chế rồi.
Tiểu tức phụ thật là quá thử thách hắn.
Thời Khanh Lạc lại giận dỗi liếc hắn một cái: "Đáng ghét, chỉ biết nói thật."
Tiêu Hàn Tranh cảm thấy dáng vẻ này của nàng thật là đáng yêu, hôn một cái lên mũi nàng: "Hết cách rồi, ta chỉ thích nói thật."
Thời Khanh Lạc tựa vào trong lòng Tiêu Hàn Tranh: "Đúng rồi, hôm nay ta gặp được Nhị hoàng tử, hắn ta còn cố ý tiếp cận ta."
Nàng giải thích cái gì là tiếp cận, sau đó lại kể chuyện xảy ra trong hôm nay.
Con ngươi Tiêu Hàn Tranh lạnh lẽo: "Hắn ta giả bộ bị thương kêu nàng giúp đỡ?"
"Đúng vậy, chỉ là ta quả quyết cách xa hắn ta, còn châm biếm hắn ta mấy câu."
Thời Khanh Lạc hừ hừ: "Ta là người đã có tướng công, làm sao có thể giúp một người nam nhân xa lạ lại là hoàng tử kỳ lạ như hắn ta chứ!"
Theo lời của Tịch Dung, nàng cũng biết Nhị hoàng tử muốn dùng mỹ nam kế với mình.