Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch lộp bộp một chút, giả thuyết sau không thể thừa nhận, nếu không thì người tỷ phu như ông ta cũng sẽ trở thành người có quan hệ với địch quốc.

Ông ta lộ ra dáng vẻ đau đớn: "Hẳn là căm ghét phu thê Tiêu Hàn Tranh."

"Vốn dĩ đệ ấy rất có tiền đồ, nhưng lại vì Hề Duệ mà bị tàn phế, nghe nói quan hệ của Hề Duệ và tức phụ của Tiêu Hàn Tranh rất tốt, cho nên đã ghi hận trong lòng giận cá c.h.é.m thớt, nghĩ là Thời Khanh Lạc sai khiến Hề Duệ hãm hại đệ ấy."

"Cộng thêm chuyện dâng tặng hạt giống, đệ ấy càng thêm hận thù, lúc này mới muốn mua sát thủ g.i.ế.c người."

"Chuyện gian tế, vẫn mong bệ hạ điều tra kỹ."

Lúc mua sát thủ, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như bị phát hiện, tất cả sẽ đổ lên đầu của Cát Xuân Nghĩa.

Nuôi nhiều năm như vậy, bây giờ cũng là lúc đối phương nên đền ơn cho ông ta.

Hoàng đế nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Ái khanh, vậy xem ra nhân phẩm của tên thê đệ này của ngươi thật không tốt!"

Tiêu Nguyên Thạch thở dài: "Thần cũng không nghĩ tới đệ ấy sẽ trở thành người có bụng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác như vậy."

"Là lỗi của thần, không nên để mặc cho đệ ấy như vậy, cũng là do thần sơ xuất."

Ông ta nhận tội trước: "Xin hoàng thượng trách phạt."

Hoàng đế híp mắt: "Trẫm nghe nói Tiêu Hàn Tranh là nhi tử của ngươi?"

Tiêu Nguyên Thạch biết một khi Tiêu Hàn Tranh có chút thành tựu, quan hệ của bọn họ cũng sẽ bị vạch trần.

Mặc dù ông ta không nguyện ý, nhưng bây giờ cũng không có cách nào trốn tránh được.

"Đúng là Tiêu Hàn Tranh là nhi tử của thần, nhưng chúng thần đã đoạn tuyệt quan hệ rồi."

Ông ta không biện bạch, trái lại mặt đầy xấu hổ nói: "Trong chuyện này, là do thần nhất thời hồ đồ làm sai."

"Thần không nên vì thê tử hiện tại mà tức giận nói ra lời cắt đứt quan hệ với nhi tử."

"Lúc ấy thần không nghĩ tới Tranh nhi sẽ trực tiếp đồng ý."

"Trước khi trở về kinh thành, thần cũng muốn vãn hồi, hỏi thử, muốn đưa nhi tử tới kinh thành bồi dưỡng, nhưng nhi tử lại từ chối."

"Lúc ấy thần cảm thấy tôn nghiêm của phụ thân này bị thách thức, cộng thêm thê tử hiện tại bởi vì mẫu thân của Tranh nhi mà sinh non, trong lúc tức giận thì không quan tâm đến bọn họ nữa."

"Vốn dĩ chỉ muốn mặc kệ bọn họ một đoạn thời gian, sau đó lại đón huynh đệ bọn họ lên kinh thành nuôi dưỡng."

"Có thể trước đó ở trong phủ, thần có nói qua với thê tử và thê đệ, cho nên mới dẫn đến việc thê đệ oán hận phu thê Tiêu Hàn Tranh, làm ra chuyện mua sát thủ để g.i.ế.c người."

"Đây đều là lỗi của thần, xin hoàng thượng trách phạt."

Ở trước mặt hoàng đế, tranh cãi dư thừa cũng vô dụng, còn không bằng thản nhiên thừa nhận sai lầm, như vậy mới có thể hồi sinh từ chỗ chết.

Ông ta một mực quỳ trên đất, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy hoàng đế nói chuyện, trong lòng vô thức hoảng sợ, lại cưỡng ép bản thân trấn tĩnh.

Qua chốc lát, hoàng đế mới mở miệng nói: "Thì ra là như vậy, trong chuyện này, ái khanh quả thật hồ đồ."

"Gần đây chuyện liên quan tới mấy thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà ái khanh đều khắp kinh thành, bị người cười nhạo."

"Ái khanh hành quân đánh trận là người lão luyện, nhưng xử lý việc nhà lại không tốt."

"Trẫm cũng không hi vọng Đại tướng quân của mình, trở thành trò cười trong kinh thành."

Ngài lại nhấn mạnh nói: "Nhà cửa an yên, mới là đạo lý đúng đắn."

Tiêu Nguyên Thạch lập tức dập đầu: "Dạ, sau này thần nhất định sẽ xử lý tốt chuyện trong nhà."

Hoàng đế gật đầu: "Chuyện này ái khanh cứ trở về nghĩ lại đi, tạm thời trẫm sẽ không trừng phạt ngươi."

Sau đó có phần ý vị sâu xa bổ sung: "Trẫm vẫn rất coi trọng ái khanh, ngươi cũng không nên làm cho trẫm thất vọng mới tốt."

Tiêu Nguyên Thạch vừa nghe thấy lời này, lo lắng trong lòng chẳng những không buông xuống, ngược lại còn treo cao hơn.

Sợ nhất chính là hoàng đế không trực tiếp xử phạt, giữ lại về sau càng phiền toái.

Xem ra chỉ có cắt thịt, nếu không chuyện này không thể nào tốt được.

Nhi tử và con dâu xấu kia, quả là tới để khắc ông ta.

Vốn dĩ ông tay nắm được lợi thế có thể lập được công lớn, bây giờ lại phải lấy ra, lòng ông ta lại nhỏ máu.

Nhưng vì con đường làm quan, vì không để cho hoàng đế nhớ tới chuyện không vui này, ông ta chỉ có thể vứt bỏ.

Ông ta lại dập đầu mấy cái: "Dạ, thần trở về nhất định sẽ nghĩ lại thật kỹ, nhất định không làm cho bệ hạ thất vọng nữa."

Bây giờ hiển nhiên là không thể lấy ra, nếu không hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào?

Phải sắp xếp một phen, tìm cơ hội cống hiến mới được.

Hoàng đế nhìn dáng vẻ của Tiêu Nguyên Thạch, trong đầu nghĩ ước chừng đã gõ thành công rồi.

Chỉ xem lúc nào Tiêu Nguyên Thạch sẽ lấy đồ ra, lại nói phu thê Tiêu Hàn Tranh thật đúng là phúc tinh của ngài.

Còn vị Đại tướng quân này của ngài, tâm tư thật có chút quá nặng rồi.

Hoàng đế suy nghĩ một chút nói: "Mua sát thủ ám sát người có công dâng tặng hạt giống, truyền ra sẽ có ảnh hưởng không tốt, chuyện này trẫm sẽ không giao cho Hình bộ."

Ngài lại nói: "Vì giữ mặt mũi cho ái khanh, cũng không cần mạng của hắn ta, nhưng thê đệ đó của ngươi phạm tội, lại không thể miễn như vậy, ngươi tự xem mà xử lý đi."

Tiêu Nguyên Thạch thật muốn phát điên, kêu ông ta xử lý, đây không phải là đang làm khó ông ta sao.

Nhưng ông ta cũng không dám phản bác: "Tuân mệnh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play