Lúc này ngay cả Vương thị ngu ngốc nhất của phản ứng lại: "Vậy nhất định là tiểu tiện nhân Cát Xuân Như làm."
"Từ sau khi đệ đệ của nàng ta bị người ta chặt đứt chân phá hủy tiền đồ, ánh mắt nàng ta nhìn Đại Lang nhà chúng ta cũng trở nên âm trầm."
Ngô thị ở bên cạnh bổ sung: "Cũng chỉ có nàng ta biết, lúc ra ngoài Đại Lang sẽ đi qua nơi nào, mua một nữ nhân bán thân chôn cất phụ thân, đối với nàng ta mà nói là chuyện quá đơn giản."
Trong lòng nàng ta càng cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi.
Cũng may ban đầu nhi tử của bà ta không cướp được nữ tử kia với Đại Lang, giữa huynh đệ còn có xích mích.
Sắc mặt Ngô thị khó coi nói tiếp: "Nữ nhân kia thật là độc phụ, còn cố ý để cho tiểu thiếp không biết xấu hổ đó chia rẽ quan hệ của Đại Lang và Nhị lang, muốn nhà chúng ta ồn ào không yên."
Tiêu lão thái vô cùng hận: "Độc phụ, thật là một độc phụ."
Không chỉ như vậy, hôm nay lại còn giật dây bọn họ đến gây chuyện với Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.
Cái này không phải là muốn làm cho bọn họ bị phu thê Tiêu Hàn Tranh ghi hận sao.
Thời Khanh Lạc lại là học trò của lão thần tiên, nếu như lão thần tiên mất hứng, bọn họ còn có thể lấy được thứ tốt gì?
Từng người của Tiêu gia cũ đều không nhịn được, dùng mọi thứ chửi rủa Cát Xuân Như, thậm chí còn thăm hỏi đến cha nương của Cát Xuân Như.
Tiêu Đại Lang muốn khóc: "Các ngươi đừng mắng nữa, trở về trực tiếp bắt người rồi mắng!"
"Bây giờ cứu ta trước."
Nghe gã nói như vậy, lúc này người của Tiêu gia cũ mới dừng lại.
Rối rít nhìn Tiêu Hàn Tranh đang ung dung ngồi ở một bên.
"Tranh nhi, ngươi mau cứu đường ca của ngươi đi."
Tiêu Đại Lang cũng khóc lóc cầu xin: "Đường đệ, van cầu ngươi mau cứu ta đi, về sau cái mạng này của ta đều là của ngươi."
Lang trung nói không thể trị hết bệnh của gã, nhưng gã cảm thấy đường đệ của mình có lẽ có thể.
Tiêu Hàn Tranh chậm rãi nâng chung trà lên uống một hớp, lúc này mới lên tiếng: "Không phải các ngươi không tin tưởng ta sao?"
"Tin, bây giờ chúng ta chỉ tin ngươi." Tiêu Đại Lang còn bày ra dáng vẻ hận không thể m.ó.c t.i.m ra cho ngươi xem.
Tiêu Hàn Tranh thấy vậy có chút buồn nôn: "Bệnh này của ngươi không dễ chữa."
Tiêu Đại Lang nói: "Ta cũng biết là không dễ chữa, nhưng chỉ cần có thể chữa hết là được."
Gã thật sự không muốn chết.
Còn về ái thiếp mà gã thương yêu trước đây, lúc này gã chỉ hận không thể chặt cho chó ăn.
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút nói: "Bệnh này của ngươi phải nuôi, dùng thuốc tốt để nuôi."
"Trong thời gian ngắn không thể chạm vào nữ nhân, khoảng 3 năm vẫn có hi vọng hết bệnh."
Nói như vậy cũng là vì sợ Tiêu Đại Lang lại chạy đi hại nữ tử vô tội khác.
Phụ thân cặn bã muốn vứt những người này đến Bắc Cương, thật ra thì hắn cũng cảm thấy không tệ.
Mối thù của đời trước, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho những người này như vậy.
Nếu không phải là tiểu tức phụ, thì trong lúc hắn hôn mê, muội muội nhất định đã bị kéo đi chôn theo mà c.h.ế.t rồi.
Hơn nữa nếu như không phải có tiểu tức phụ xúi giục, những người này sẽ giống như là đời trước vậy, bị Cát Xuân Như lợi dụng để đối phó hắn.