Lúc này Tiêu Đại Lang cũng muốn khóc lên: "Ta không có, ta thật không có."

"Sau khi tới kinh thành, ta chỉ chạm qua một người nữ nhân."

Vừa nghe câu này, mọi người cũng đều biết, bệnh này nhất định là do nữ nhân kia lây, Đại Lang ở quê nhà cũng không chạm vào nữ nhân.

Vương thị sốt ruột đến mức sắp té xỉu: "Không phải ngươi nói nàng ta là một nữ tử trong sạch sao?"

Tiêu Đại Lang vẻ mặt đau khổ nói: "Chính nàng ta nói nàng là một nữ tử trong sạch."

Lão thái thái hỏi: "Vậy nàng ta không phải là xử nữ?"

Tiêu Đại Lang lắc đầu một cái nói: "Ta cũng không biết."

"Buổi tối hôm ta nạp thiếp, ta uống nhiều, sau khi tỉnh lại thì thấy trên khăn có vết máu."

"Nãi, nương nói trên khăn có m.á.u đỏ, vậy thì đúng là xử nữ."

Thời Khanh Lạc cạn lời: "Tự ngươi cầm miếng khăn, cắn đứt tay bôi chút m.á.u lên, thì cũng được thôi."

Người của Tiêu gia cũ và Tiêu Đại Lang: "..." Nói rất có lý.

Thời Khanh Lạc hỏi: "Nữ nhân kia có phải người bị ức h.i.ế.p mà ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không?"

Tiêu Đại Lang lắc đầu: "Không phải."

Thời Khanh Lạc cau mày suy nghĩ một chút: "Vậy thì là người bán thân để chôn cất phụ thân, ngươi giúp người ta chôn cất phụ thân, người ta bởi vì báo đáp ân tình của ngươi mà theo ngươi trở về phủ?"

Tiêu Đại Lang trợn to hai mắt: "Sao ngươi lại biết?"

Thời Khanh Lạc liếc mắt: "Thủ đoạn cũ rích như vậy, cũng chỉ có ngươi mới bị mắc lừa."

"Ngươi đi hỏi những tên quần là áo lụa trong kinh thành một chút, gặp phải chuyện như vậy, bọn họ sẽ chủ động giúp đỡ hay là cách thật xa."

Muốn tìm cơ hội gặp nhau rồi lấy thân báo đáp, thường cũng chỉ có anh hùng cứu mỹ nhân và bán thân chôn cất phụ thân.

Sắc mặt Tiêu Đại Lang đổi một cái: "Vậy là nàng ta cố ý tiếp cận ta?"

Thời Khanh Lạc cạn lời: "Chuyện này còn chưa rõ ràng sao?"

"Hơn nữa vào đúng hôm ngươi nạp thiếp, lập tức chuốc say ngươi, ngươi cảm thấy bình thường sao?"

"Ngươi không có ăn chơi trác táng, vậy bệnh trên người ngươi là đến từ đâu?"

Mặc dù Tiêu Đại Lang không thông minh cho lắm, nhưng cũng không phải người ngu.

Gã cắn răng nghiến lợi nói: "Tiện nhân, lại dám cố ý hại ta."

Vương thị cũng lộ ra dáng vẻ muốn quay về đánh nhau: "Trở về lão nương nhất định phải lột da tiện nhân đó."

Bây giờ những người khác của Tiêu gia đều có suy nghĩ muốn ăn sống nữ tử kia.

Thời Khanh Lạc thấy bọn họ kích động như vậy, lập tức ngăn cản: "Trước hết đừng vội trở về tính sổ, các ngươi như vậy ngược lại là rút dây động rừng."

Chỉ số thông minh của đám người Tiêu gia cũ quả thật có chút đáng lo ngại, Thời Khanh Lạc không thể không chỉ dẫn.

Nàng thật là người tốt mà!

Người của Tiêu gia hỏi: "Cái gì mà rút dây động rừng?"

Thời Khanh Lạc giải thích: "Tiêu Đại Lang nhà các ngươi có chỗ nào đáng giá để người khác nhớ thương, còn muốn hãm hại gã?"

"Nữ nhân có loại bệnh như vậy, thường đi ra từ chỗ không tốt."

"Muốn rời khỏi đó, chẳng lẽ không phải cần có người chuộc thân sao?"

Đám người Tiêu gia cũ vừa nghe lập tức cảm thấy có đạo lý.

Thời Khanh Lạc lại nhìn Tiêu Đại Lang hỏi: "Ta và tướng công được ban thưởng, rất nhiều người ở kinh thành đều biết, nhưng các ngươi lại không biết."



"Có phải nữ nhân kia giật dây các ngươi tới hay không? Ví dụ như tìm mọi cách khen ngợi tướng công ta, sau đó còn ám thị chúng ta bất hiếu, không giúp được Tiêu gia."

"Còn nói công lao dâng tặng hạt giống lớn, nếu có thể thơm lây thì tốt."

"Nói tướng công ta bởi vì chuyện này, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ thênh thang, các ngươi là đường huynh đệ, nếu như có thể nâng đỡ nhau, tiền đồ của các ngươi cũng sẽ tốt hơn..."

Tiêu Đại Lang trợn to hai mắt, kinh hô thành tiếng: "Tại sao ngươi biết?"

Nữ nhân này thật quá đáng sợ rồi.

Tối hôm qua mấy lời mà tiểu thuyết kia nói gần như Thời Khanh Lạc đều đoán đúng cả.

Nhìn dáng vẻ của Tiêu Đại Lang, người của Tiêu gia cũ cũng biết Thời Khanh Lạc hoàn toàn nói trúng.

Từng người một đều khiếp sợ nhìn Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc: "..." Chỉ số thông minh của đám người Tiêu gia cũ thật là có chút đáng lo.

Người thông minh đoán một chút lập tức có thể đoán ra mấy lời giật dây như vậy.

Chẳng qua nàng sẽ không nói như vậy.

Trái lại làm bộ dạng cao thâm khó lường cười cười: "Có phải các ngươi đã quên một chuyện rất quan trọng hay không?"

"Chuyện gì?" Đám người Tiêu gia cũ có chút m.ô.n.g lung.

Thời Khanh Lạc đưa tay chỉ chỉ mình: "Ta, là học trò của lão thần tiên."

Lại đặc biệt vô lại bổ sung thêm một câu: "Bấm ngón tay tính một cái, cũng biết ai giở trò sau lưng."

Mấu chốt là người của Tiêu gia cũ vẫn tin là thật.

Đúng vậy, sao bọn họ lại quên chứ, nha đầu này là đồ đệ của lão thần tiên.

Giống tốt trời ban gì đó chính là lão thần tiên đưa cho, ngay cả hoàng đế cũng thừa nhận, chứng tỏ lão thần tiên này rất trâu bò.

Thời Khanh Lạc thân là học trò của lão thần tiên, biết bấm ngón tay tính những chuyện này cũng rất bình thường.

Đám người Tiêu lão thái bị lợi dụng sắc mặt đặc biệt khó coi: "Vậy mà ả thiếp kia lại xúi giục chúng ta đến ồn ào với các ngươi, quả thật kỳ lạ."

"Là ai đứng sau lưng sai khiến nàng ta?" Bà ta quả thực có chút phỏng đoán.

Thời Khanh Lạc nháy mắt cười: "Thiên cơ bất khả lộ."

Nàng lại nói: "Ai không vừa mắt các ngươi, ai không hi vọng Tiêu Đại Lang có tiền đồ nhất, ai có thể làm ra loại chuyện như vậy ở kinh thành, các ngươi có thể tự mình đi tìm hiểu một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play