Hề Duệ và Phỉ Dục Triết phản ứng cũng rất nhanh, ngay sau đó quỳ xuống, nói lại lời nói y hệt.
Lương Minh Thành và Hề Tín Hành lại sợ ngây người, nhi tử của bọn họ còn có thể có phản ứng được như vậy.
Không thể không nói, dù bọn họ có hiểu lòng của hoàng đế, cũng không phản ứng được nhanh như vậy.
Trong lòng đột nhiên cũng thấy có chút vui mừng, cảm giác nước mắt muốn trào ra...
Hai người họ cũng thuộc nhóm người phản ứng nhanh nhẹn, lập tức quỳ xuống hô to, “Bệ hạ chính là thiên miệng chi tử, trời ban giống tốt, nguyện cho Đại Lương ta hưng thịnh phú cường!”
Đám đông cũng sôi nổi quỳ xuống, đồng dạng hô to.
Quả nhiên, trong lòng hoàng đế cực kì vừa ý, ý cười trong mắt càng nồng đậm, “Trẫm sẽ dùng hết khả năng của mình lo cho việc nước, Đại Lương ta hưng thịnh phú cường!”
“Các khanh bình thân, cùng nhau nếm thử lương thực trời ban hôm nay.”
Các đại thần đứng dậy, mỗi người đều duỗi tay lấy một bánh bột ngô hoặc là màn thầu ngô từ tay cung hầu.
Sau khi ăn qua đều khen ngợi không thôi.
Tiếp theo hoàng đế bắt đầu luận công khen thưởng.
“Tuy rằng vị đạo trưởng kia đi về cõi tiên, nhưng lòng vẫn lo nghĩ cho bá tánh Đại Lương, trẫm sẽ phái người thay mặt trẫm cùng Đại Lương, đi đến đạo quán dâng hương cảm tạ.”
“Đồ đệ Thời Khanh Lạc cùng tướng công của nàng Tiêu Hàn Tranh, còn đang trên đường hồi kinh, người tới rồi trẫm lại ban thưởng.”
Hoàng đế nhìn mấy người Mạc Thanh Lăng, lại nói: “Tri huyện huyện Nam Khê Mạc Thanh Lăng có công dâng giống tốt, ban thưởng trăm cân hạt giống, mang về huyện Nam Khê tiếp tục gieo trồng.”
Được cho phép trồng chính là chiến tích cực lớn.
Hoàng đế biết mục đích Mạc Thanh Lăng đến huyện Nam Khê, hơn nữa lúc này mới làm huyện lệnh không bao lâu, cho nên tuy rằng hoàng đế muốn thăng người lên chức vị cao hơn một bậc, nhưng không phải lúc này.
“Ban thêm cho Mạc Thanh Lăng ngàn lượng hoàng kim, một toà sơn trang ngoại ô kinh thành.”
Đối với Mạc Thanh Lăng, hoàng đế chuẩn bị bồi dưỡng thành đại thần tâm phúc.
Ban thưởng như vậy cũng tính là thua thiệt, không làm nhiều người ghen ghét.
Tiếp đó, ông ta lại nhìn về phía mấy người Hề Duệ, cười nói: “Hề Duệ, Lương Hữu Tiêu, Phỉ Dục Triết có công dâng giống, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, một đôi ngọc kỳ lân.”
Mấy người Hề Duệ lập tức kích động quỳ xuống tạ ơn.
Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu còn lén ném cho lão tử nhà mình một ánh mắt, thập phần kiêu ngạo khoe khoang, cười nhe răng.
Cha xem đi, việc lớn chúng ta làm đó.
Ít nhất bọn ta rất am hiểu nịnh nọt, xem Hoàng đế vui mừng cỡ nào kìa.
Hề Tín Hành và Lương Hữu Tiêu nhìn thấy thái độ này, chút vui mừng nháy mắt tan biến, đột nhiên cảm thấy tay lại có chút ngứa……
Mặt khác, các đại thần trong lòng đều có chút hâm mộ hai người, không nghĩ tới hai thằng nhóc ăn chơi trong kinh thành vậy mà còn có thể làm gia tộc vẻ vang một ngày.
Phỉ Dục Triết thì cũng không đến nỗi, tuy rằng cũng mê chơi, nhưng không tính là ăn chơi trác táng.
Mà phen này cũng làm Phỉ gia Phỉ lão gia được ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng kiêu ngạo không thôi.
Khi đã ăn xong màn thầu ngô và bánh bột ngô.
Không ít đại thần đều có chút tâm tư nhỏ.
Có người thử mở miệng thăm dò muốn thỉnh cầu hoàng đế ban một ít hạt giống cây ngô về thôn trồng trọt.
Hạt giống cây ngô này sản lượng cao như vậy, mặc kệ có phải là giống tốt trời ban gì hay không, hiện tại nó vô cùng hữu dụng.
Cho nên bọn họ cũng hy vọng mình có thể mang một ít về thôn trang trồng, có thể thu được những lứa ngô tốt đầu tiên.
Mà mục đích chủ yếu của bọn họ cũng không phải muốn lấy lương thực, có được hạt giống là đại biểu cho một loại vinh quang, thuận tiện dính chút phúc khí trời cho.