Mạc Thanh Lăng cũng không hề phóng đại sự thật, ngược lại còn nhấn mạnh trọng điểm hoàng đế mới là chân long thiên tử, mới có thể làm cho trời ban cho cây tốt.

Hoàng đế đã nghe Mạc Thanh Lăng nói qua chuyện di thư trước đây, chẳng qua vẫn chưa xem.

Lúc này để cung hầu nhận lấy dâng lên.

Hoàng đế lấy mở ra, thấy bên trên viết mấy dòng chữ rồng bay phượng múa.

Trình bày rõ ràng chuyện từ mười mấy năm trước, lão đạo trưởng đã bấm tay tính ra thiên cơ, biết bệ hạ chính là chân mệnh thiên tử, là minh quân của bá tánh.

Vì muốn bá tánh không bị liên lụy đến chiến loạn và nạn đói, cho nên dặn riêng đồ đệ gieo trồng giống cây quý.

Nếu tháng 10 có thể thu được nghìn cân mỗi mẫu ruộng, thì đó chính là ơn trạch trời cao ban cho, là thiên mệnh.

Đọc xong Hoàng đế không khỏi khiếp sợ, trên giấy viết còn lập loè tầng kim quang nhàn nhạt, huyền ảo bí ẩn.

Lúc trước có nghe nói lão thần tiên gì đó, hoàng đế không tin tưởng chút nào.

Nhưng bằng chứng truyền đến ngày càng nhiều, ngài cũng cho rằng một thôn cô không có khả năng hiểu biết nhiều như vậy.

Lúc đó cũng chỉ tin lão đạo trưởng đã qua đời này chắc là người rất có tài.

Nhưng lần này, lương thực trồng nghìn cân mỗi mẫu ruộng, cộng thêm phong thư nói mình chính là chân long thiên tử, cùng với trời cao ban cho giống tốt này, làm cho hoàng đế không nhịn được mà tin tưởng thần tiên thực sự tồn tại.

Nếu không có thần tiên tồn tại xung quanh, sao lại có kim quang xuất hiện?

“Cảm nhớ trời cao ban ân, trẫm quyết định để Khâm Thiên Giám tính ngày lành, tự mình dẫn các khanh đi tế thiên, tạ ơn trời đất!”

Hoàng đế đưa phong thư trên tay cho cung hầu, giao cho các vị đại thần nhìn qua.

Lúc này trong lòng hoàng đế cũng rất khó bình tĩnh, tâm trạng vừa kích động vừa cảm giác sâu sắc trách nhiệm trọng đại của mình.

Cuối cùng cây kim vẫn đ.â.m trong lòng đã được rút đi.

Xét cho cùng, lúc trước, thiếu chút nữa tiên hoàng đã đưa ngôi vị hoàng đế vị được ban cho đất phong kia.

Tuy rằng cuối cùng vẫn truyền ngôi cho ngài, nhưng lại giống như bất đắc dĩ, điều này làm cho hoàng đế luôn khó chịu trong lòng.

Nhưng bây giờ, ngay cả trời cao cũng nhận định ngài mới là chân long, chỉ có ngài mới có thể mang lại cuộc sống ấm no cho bá tánh, chứng minh mắt nhìn của phụ hoàng ngài là sai.

Hoàng đế muốn làm việc chăm chỉ hơn nữa, chăm lo việc nước, bảo vệ tốt giang sơn Đại Lương, chờ tương lai đi rồi để cho phụ hoàng bất công của mình nhìn thử, rốt cuộc ai mới là chân mệnh thiên tử.

Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh không biết, bởi vì bọn họ làm giả ra di ngôn ông trời ban cho giống tốt, đã làm cho hoàng đế hạ quyết tâm phải làm một minh quân.

Mặt khác, các đại thần cũng đang truyền tay nhau xem di thư.

Còn có ba vị đại thần am hiểu giám định cổ họa bước ra, cẩn thận quan sát cân nhắc tuổi đời nét chút trên di thư.

“Nhìn chất giấy và màu sắc bút mực trên giấy, đoán chừng phải viết từ mười mấy năm trước.”

“Đúng vậy, mặc kệ là trang giấy hay là bút mực của di thư này, tuyệt đối không phải mới viết hai năm gần đây.”

“Ta nhìn cũng đoán khoảng ít nhất là mười năm.”

Trong ba người này có tới hai vị đại thần tương đối cứng đầu, chưa bao giờ nịnh nọt hoàng đế, trong đó còn có một vị ngự sử, thường xuyên chỉ ra lỗi sai của hoàng đế.

Cho nên lời bọn họ nói, mọi người đều khá tin tưởng.



Lại nhìn đến xung quanh tờ giấy có kim quang nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút thần thánh.

Cổ nhân hiển nhiên không biết về kim phấn, cho nên những người vốn không tin tưởng lúc này cũng đã tin một nửa.

Đây cũng là những gì Thời Khanh Lạc cố tình làm để gia tăng mức độ đáng tin của di thư.

Vẻ mặt các vị đại thần ai nấy đều kích động, gật gù tán thành bệ hạ là chân long thiên tử.

Mà Tiêu Nguyên Thạch ngay lúc nghe Mạc Thanh Lăng nói ra ba chữ “Thời Khanh Lạc”, hoàn toàn ngây người.

Trong lòng ông ta đang nghĩ, làm sao có thể?

Sau đó ông ta nhớ tới sát thủ lúc trước mua đi ám sát Thời Khanh Lạc, đột nhiên hoảng sợ.

Ông ta không ngừng cầu nguyện, những người đó tốt nhất đừng xuống tay.

Chờ sau khi ông ta trở về sẽ lập tức gọi người hủy bỏ vụ mua bán này, nếu không sẽ phiền toái lớn.

Có thể thấy hoàng đế vô cùng coi trọng chuyện này, thân là đồ đệ của lão thần tiên, nếu Thời Khanh Lạc xảy ra chuyện, hoàng đế tuyệt đối sẽ tức giận.

Chuyện lần này, cũng đã làm hoàng đế hoàn toàn nhớ kỹ nhi tử và đứa con dâu xấu kia.

Lúc này âm trạng của Tiêu Nguyên Thạch vô cùng phức tạp, đột nhiên có chút hối hận vì lúc trước muốn cho Cát Xuân Như nguôi giận vui vẻ, mà trực tiếp đề nghị cắt đứt cùng nhi tử.

Ông ta nên trực tiếp mang người về kinh thành, đặt dưới mí mắt mới có thể yên tâm mới đúng.

Hiện tại nó đã hoàn toàn thoát khỏi khả năng khống chế của ông ta.

Tuy rằng đám người Lương Hữu Tiêu chỉ biết ăn chơi, nhưng bởi vì thường xuyên dỗ dành đám người lão thái thái, cho nên mắt nhìn thái độ của người ta đặc biệt tốt.

Lương Hữu Tiêu nháy mắt ra hiệu với hai người Hề Duệ, dẫn đầu quỳ xuống, “Bệ hạ chính là thiên miệng chi tử, trời ban giống tốt, nguyện cho Đại Lương ta hưng thịnh phú cường!”

Đây là những lời trước khi đi Thời Khanh Lạc đã nói với bọn họ, bảo bọn họ làm trò trước mặt các đại thần, xu nịnh thật tốt.

Quan trọng nhất là phải chỉ ra bệ hạ là chân long trời định, nên Đại Lương mới hưng thịnh phú cường.

Lúc này hắn ta chỉ cần lặp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play