Hôm nay vừa hay là ngày hưu mộc, Hề Tín Hành ở trong sân cho chim ăn.

Quản gia vội vã đi đến.

“Thế tử, thiếu gia về kinh.”

Hề Tín Hành dừng tay lại: “Người đâu?”

Quản gia thuật lại bẩm báo của người hầu: “Thiếu gia nói phải vào cung làm việc lớn, có thể làm rạng rỡ tổ tông, ai ngăn cản chính là ngăn cản tiền đồ của thiếu gia.”

“Thiếu gia nói như vậy, người hầu cũng không dám lại ngăn cản, lập tức trở về bẩm báo.”

Hề Tín Hành lập tức ném thức ăn chim trong tay đi, sắc mặt thay đổi: “Tên khốn này, ta đi xem thế nào.”

Còn vào cung làm việc lớn rạng rỡ tổ tông, nó đùa sao?

Đừng bị người ta giật dây đi vào cung gây chuyện là tốt lắm rồi.

Quản gia cũng cảm thấy những gì Hề Duệ nói không đáng tin cậy: “Cần chuẩn bị xe ngựa không ạ?”

Hề Tín Hành vừa xoay người đi thay quần áo, vừa nói: “Chuẩn bị xe ngựa, ta lập tức vào cung.”

Cái thằng nhóc thối kia tốt nhất đừng gây chuyện, nếu không lần này thật sự sẽ đánh gãy chân.

Bên kia, Lương Minh Thành cùng mấy đệ đệ nói chuyện ở thư phòng.

Cũng là quản gia đến bẩm báo.

“Thế tử, thiếu gia về kinh, nhưng ngài nói phải đi vào cung làm việc lớn, còn có thể làm rạng rỡ tổ tông, ai ngăn cản liền đánh gãy chân người đó.”

Lương Minh Thành thiếu chút nữa phun trà vừa uống ra ngoài.

“Khụ khụ...”.

Sau khi nuốt xuống lại bị sặc, ông ta ho xong không nhịn được vỗ bàn đọc sách: “Cái tên khốn này, khi nào mới có thể bớt lo đây.”

Cái gì mà việc lớn làm rạng rỡ tổ tông, toàn là nói nhảm.

Vừa nghĩ tới thằng nhóc kia muốn đi vào cung, ông ta lập tức đứng dậy: “Bây giờ ta lập tức vào cung xem thế nào.”

Nhị gia thấy thế nói: “Đại ca, Tiểu Lục thật sự càng ngày càng quá đáng, nếu không dạy dỗ, không biết sẽ gây ra phiền phức gì.”

Tam gia bình thường là người cổ hủ nhất nhà, đối với cháu trai ham chơi duy nhất trong nhà cũng có ý kiến gay gắt nhất.

“Đúng vậy, nếu không ném nó ra bên ngoài rèn luyện mấy năm đi, hiện tại ta thấy Mạc gia Mạc Thanh Lăng cũng không tệ.”

Chỉ có Tứ gia không nhịn được nói: “Mặc dù Tiểu Lục có đôi khi không đứng đắn một chút, nhưng làm việc vẫn rất đáng tin cậy.”

“Nói không chừng thật sự vào trong cung làm việc lớn.”

Trong nhà, y và Lương Hữu Tiêu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cho nên nói giúp cháu trai một câu.

Nhị gia và Tam gia cùng nhìn về phía y: “Cũng chỉ có ngươi mới có thể nói dối không chớp mắt.”

“Lại còn nói thằng nhóc kia làm việc đáng tin cậy, đúng là không có mắt nhìn.”

Tứ gia: “......”Nhịn một chút, nếu như cháu trai thật sự làm ra việc lớn gì đó, y sẽ đến vả mặt hai người này.

Tuy nhiên, thật sự y cũng không nắm chắc, dù sao so với làm việc đáng tin cậy, lúc cháu trai không đứng đắn lại nhiều hơn...

Lương Minh Thành cũng không tin nhi tử ăn chơi trác táng của mình sẽ làm chính sự, hiện tại ông ta chỉ lo lắng thằng nhóc kia bị người ta giật dây lợi dụng, chạy tới gây chuyện mang họa về nhà.

“Ta đi xem thế nào”.

Ông ta lập tức đứng dậy, bảo quản gia đi chuẩn bị xe ngựa vào cung.

Hề gia và Lương gia vội vàng vào cung.

Mấy người Hề Duệ đã cùng đội ngũ Mạc Thanh Lăng vào cung.



Hôm nay mặc dù là hưu mộc, nhưng trong cung có động tĩnh gì các đại thần đều biết.

Nghe nói Mạc Thanh Lăng không những từ huyện Nam Khê trở về, còn dẫn theo mấy công tử bột ăn chơi trong kinh thành vào cung, một đám đều không có đầu óc.

Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ mấy công tử bột ăn chơi kia gây ra việc lớn, bị Mạc Thanh Lăng tự mình đưa tới?

Việc giống tốt trời ban, Hoàng đế nhận được thư cũng không có tiết lộ với các đại thần.

Hoàng đế luôn luôn làm việc rất cẩn thận, cho nên muốn tự mình xác định chắc chắn xong mới có thể tuyên bố.

Mặc dù tin tưởng Mạc Thanh Lăng, nhưng cũng sợ đột nhiên xảy ra sai lầm gì lại không dễ thu dọn.

Dù sao gần đây toàn bộ Đại Lương đều đang đồn tin tức không tốt về mình.

Hoàng đế vừa xem hết tấu chương khắp các nơi gửi tới, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Ngài thật sự đã đánh giá thấp người đệ đệ kia, vậy mà trong tay nó còn nắm giữ một lực lượng lớn như vậy.

Hoàng đế chỉ có thể nghĩ đến lực lượng kia là do Tiên đế để lại.

Nghĩ đến đây không khỏi tức giận, Tiên hoàng đúng là thiên vị.

Vì một nữ nhân mà để lại cho ông ta một hậu hoạn lớn như vậy.

Đúng lúc này, cung hầu đến báo Mạc Thanh Lăng tới.

Ngài thu hồi sự lạnh lẽo trong mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Cho vào!”

Vốn dĩ ngài đã nghĩ kỹ làm sao để thu dọn cục diện rối rắm này, nhưng cũng phải tổn thương gân cốt, thật sự không muốn dùng tới.

Hiện tại, giống tốt trời ban tới đúng lúc, không tốn sức vẫn có thể hóa giải được phiền toái lớn này, còn có thể đề cao thanh danh của mình.

Rất nhanh, Mạc Thanh Lăng đi đến.

Mấy người Tịch Dung đi theo phía sau hắn ta.

"Tham kiến bệ hạ!" Mấy người hành lễ.

Hoàng đế thấy một đám ăn chơi trác táng ở phía sau có chút khó hiểu, chẳng qua mặt không đổi sắc, miễn lễ.

Ngài nhìn Mạc Thanh Lăng hỏi: "Ngươi mang giống tốt về?"

Mạc Thanh Lăng gật đầu: "Thần đã cho người chọn một gánh, đang đặt ở cửa."

"Còn có một ít bột nghiền từ ngô, bệ hạ có muốn để cho Ngự Thiện Phòng làm trước nếm thử hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play