Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dúc Triết cũng nghĩ giống như Mạc Thanh Lăng, phát hiên Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng không phải người bình thường.
Nếu là bọn họ cũng không chịu được dụ hoặc như vậy,..
Mạc Thanh Lăng suy nghĩ rồi nói với hai người Tiêu Hàn Tranh: “Loại ớt cay sau hậu viện của đạo quán, các ngươi cũng mang về Kinh thành đi.”
Hắn ta nhắc nhở: “Tuy rằng ta không viết ở trên tấu chương, nhưng các ngươi cũng nên tự dâng lên cho Hoàng Thượng nếm thử.”
Hắn ta vẫn khá hiểu biết với vị hoàng thượng ở Kinh thành, tai mắt ở khắp toàn bộ Đại Lương.
Thời Khanh Lạc làm ra nhiều đồ vật như vậy, hơn nữa còn có tin đồn về lão thần tiên, tai mắt của Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Dù Mạc Thanh Lăng không nhắc nhở, Tiêu Hàn Tranh cũng tính đến chuyện này, gần đây tiểu nương tử nhà hắn đã phơi khô rất nhiều ớt, muốn mang đến Kinh thành.
Chẳng qya đối phương nhắc nhở như vậy, cũng là vì thật sự xem bọn họ là bằng hữu.
Hắn cười nói: “Được.”
Vì vậy mấy ngày sau, mấy người Lương Hữu Tiêu và Mạc Thanh Lăng cùng nhau lên đường.
Mấy người không chỉ mang theo ngô khô, còn mang mặt nạ, hạt giống ớt cay mà Thời Khanh Lạc nói.
Thân thể Phỉ Tông Quân đã tốt lên rất nhiều, nhưng cứ mãi bôn ba cũng không được, vì thế hắn ta đi cùng nhóm Tiêu Hàn Tranh.
Mấy người Tiêu Hàn Tranh cũng không trì hoãn, cùng hôm đó lập tức ngồi xe ngựa lên đường.
Tiêu Hàn Tranh cố ý cho người rải tin tức, bọn họ không đi đường thuỷ, mà đơn độc đi bằng xe ngựa.
Hầu lão điệu thấp vào Kinh, nên không nói chuyện này ra bên ngoài.
Sát thủ mà Tiêu Nguyên Thạch mua, lnhận được mệnh lệnh, chỉ cần bọn Tịch Dung rời đi, lập tức ra tay.
Lúc này nghe được phu thê Tiêu Hàn Tranh ngồi xe ngựa đến Kinh thành, lập tức cảm thấy đây chính là cơ hội.
Đây cũng là Tiêu Nguyên Thạch chưa nhận được tin tức hạt giống trời ban, nếu không khẳng định sẽ phải người hủy kế hoạch ám sát.
Cũng vì vậy, nửa đường, bọn Tiêu Hàn Tranh đã bị tám tên sát thủ chặn đường,
Bọn chúng cũng không kiêng nể gì lập tức ra tay, chủ yếu cũng coi thường Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.
Cảm thấy nhiệm vụ này hoàn thành quá đơn giản.
Nhưng lại hoàn toàn không ngờ đến là, vừa mới chặn đường đã bị ra tay giải quyết hết.
Đúng vậy, Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh còn chưa ra tay, nhóm sát thủ này đã bị người của ba bên liên thủ giải quyết.
Một là ám vệ Mạc Thanh Lăng phái đi theo bảo vệ mấy người Tiêu Hàn Tranh, một nhóm khác là ám vệ của Hầu lão, cuối cùng là ám vệ Phỉ gia bảo vệ cho Phỉ Tông Quân.
Vậy nên mấy tên sát thủ đó đều bị giải quyết dễ dàng.
Dù sao hắn cũng chỉ là một tú tài ở nông thôn, làm như thế nào mà có quá nhiều cao thủ bảo vệ như vậy?
Trong đó, tên dẫn đầu thuê sát thủ muốn dựa theo quy cũ cắn thuốc độc dấu ở trong miệng.
Đây là quy củ của tổ chức, nếu nhiệm vị thất bại, để không bị hỏi cung tên người mua, phải tự sát.
Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh biết rõ quy củ của bọn chúng.
Khi tám tên đó xuất hiện, hắn đã cẩn thận quan sát, tìm ra tên thủ lĩnh.
Cho nên khi tên đó muốn cắn độc dược, lập tức ra tay trước một bước ngăn lại.
Lại để cho người của Mạc Thanh Lăng lấy độc dược ra, cho tên này uống nhuyễn cốt tán.
Xong rồi gật đầu với ám vệ của Mạc Lăng Thanh, nói: “Ta hoài nghi bọn chúng được phái đến để phá hỏng chuyện dâng hạt giống, không chừng là người của địch phái đến.”
“Ta nghĩ nên đưa bọn chúng vào kinh thành để thẩm vấn một phen.”
Tên phụ thân cặn bã kia làm mùng một, bọn họ sẽ làm mười lăm.
Trước tiên ném cho bọn chúng tội danh gian tế của địch, như vậy phụ thân cặn bã sẽ lấy bản đồ tới hóa giải.
Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn hoài nghi, có lẽ hoàng đế biết chuyện trong tay phụ thân cặn bã có bản đồ.
Hoàng Đế cũng rất tâm cơ, có nhược điểm của phụ thân cặn bã, nhất định sẽ sử dụng thuần thục.
Bảo đảm phụ thân cặn bã kia nhất định sẽ tức hộc máu.
Ám vệ nghe được lời này, cũng vô cùng nghiêm túc: “Được, chúng ta sẽ cẩn thận mang những tên này áp giải về Kinh.”
Bọn họ là theo Mạc Thanh Lăng đến huyện Nam Khê, cho nên hơi hiểu được một ít chuyện trong đó.