Thời Khanh Lạc cũng bị mấy người này làm cho kinh ngạc.
Chẳng trách Mạc Thanh Lăng lại đen mặt.
Mạc Thanh Lăng rất xem trọng ngô này, hỏi Thời Khanh Lạc: “Những cái này đều có thể làm hạt giống đúng không?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Không phải tất cả hạt ngô đều làm hạt giống được, sau khi phơi khô, chỉ những hạt chất lượng, đầy đặn, đều nhau và không bị lẫn tạp chất mới có thể làm hạt giống.”
Thật ra lúc trước đã chín rồi, nhưng nàng nghĩ muốn làm giống nên kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Nàng là dùng hạt giống nguyên bản của viện khoa nông tạo ra, không phải là loại hạt giống lai, hơn nữa dùng chính hạt giống này để gây giống, sẽ không làm giảm chất lượng của hạt giống tạo thành.
Nếu ngô được trồng từ hạt giống lai, sẽ không thể lấy làm giống được.
“Các ngươi có thể tìm người chuyên môn quản việc đồng áng ở kinh thành đến lựa chọn.”
Mạc Thanh Lăng lập tức tin tưởng Thời Khanh Lạc, “Đến kinh thành, ngươi có thể cùng bọn họ cẩn thận bàn lại về viêc chọn lựa hạt giống và phương pháp gây giống hiệu quả đi.”
Thời Khanh Lạc cười gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Sau khi thu hoạch xong ngô, Mạc Thanh Lăng cho người mang về huyện thành để phơi.
Chủ yếu là đã trải qua việc ba người Hề Duệ cướp ngô , hắn ta không yên tâm phơi ngô ở trong thôn.
Giữa trưa, Thời Khanh Lạc và Tiêu tiểu muội nấu vài món ăn có ớt cay.
Loại ớt mà nàng sử dụng không phải loại đặc biệt cay, chỉ cay vừa đủ.
Cho nên những món thịt xào ớt, đậu hủ cay,... đều không quá cay.
Lúc ăn những món này, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lúc đầu rất nhiều người ở đây không quen ăn ớt, nhưng ăn nhiều lại vô cùng thích vị cay của ớt.
Đặc biệt là Hề Duệ, còn có thể trực tiếp ăn cơm cùng với ớt.
“Ớt này ăn rất ngon.”
Lần đầu hắn ta nếm thử ớt, đôi mắt đều bị cay đỏ, nhưng vẫn muốn ăn thêm.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Làm thành tương ớt ăn càng ngon, đặc biệt là dùng tương ớt làm đậu hủ Ma Bà.”
Nghĩ đến lại muốn ăn rồi.
Chờ có thêm nhiều ớt cay, nàng muốn làm thêm các loại tương ớt, ăn dần dần.
Đôi mắt Hề Duệ sáng long lanh: “Tương ớt ngươi làm, nhớ bán cho ta!”
Lương Hữu Tiêu cũng rất thích vị cay này, “Ta cũng muốn.”
Tịch Dung cũng thích ớt cay, “Cả ta nữa.”
Phỉ Dục Triết cũng vậy, tuy không thích nhưng cũng không ghét, bất quá vẫn muốn tham gia náo nhiệt, “Ta cũng muốn.”
Tuy rằng Hầu lão tuổi đã cao, nhưng cũng rất thích hương vị của ớt cay.
Lúc đầu ăn không quen, nhưng càng ăn lại càng cảm thấy rất hợp khẩu vị, “Cũng cho ta nữa.”
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Không thành vấn đề.”
“Chờ ta làm xong, sẽ đưa cho mỗi người.”
Sau này có thêm nhiều ớt cay, thì có thể làm thêm nhiều tương, càng thêm phong phú bàn ăn của bá tánh Đại Lương.
Sau khi dùng bữa xong, Hầu lão ra sân đi dạo một lát, rồi đi ngủ trưa, không có ý định rời đi.
Lúc trước khi tiểu học trò mời ông tới chơi, ông còn sợ phiền phức.
Nhưng từ ngày hôm qua cùng dùng bữa với Tiêu gia, dùng nhà xí và phòng tắm Tiêu gia, cộng thêm việc được trải nghiệm sô pha và giường mềm, ông thật sự không muốn phải trở về.
Lấy danh nghĩa đẹp là muốn phụ đạo cho Tiêu Hàn Tranh mà ở lại.
Ngủ trưa xong, lại ngồi dưới cây đại thụ.