Nghe được lời của những người này, Hề Duệ cười ha ha nói: "Ăn ngon, tối qua chúng ta đã ăn thử rồi, quả thật có thể làm lương thực."
"Không những có thể luộc ăn, còn có thể làm bánh nướng áp chảo, sau khi phơi khô mài thành bột còn có thể hấp thành bánh bao và bánh ngô vân vân."
"Bánh ngô nướng, ta cảm thấy ăn ngon hơn bột mì."
Bánh bột mì, hắn ta đã ăn đến ngấy rồi.
Nghe được lời này của Hề Duệ, người vây xem ở đây ai cũng kích động.
Cũng không có ai hoài nghi lời của hắn ta, quý công tử đến từ kinh thành có món gì ngon mà chưa từng ăn qua, nếu đã nói cây ngô ngon, vậy chắc chắn là ăn ngon.
Hơn nữa, nếu ăn không ngon thì tại sao Mạc huyện lệnh lại đưa người tới thu hoạch chứ.
Bọn họ cũng rất muốn nếm thử giống tốt trời ban này!
Vì vậy lần lượt vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn về phía Hề Duệ.
Hề Duệ chính là thích nổi tiếng, đặc biệt hưởng thụ ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của mọi người.
Thật ra thì Lương Hữu Tiêu cũng chuẩn bị đi khoe khoang, ai ngờ lại bị Hề Duệ giành trước.
Con ngươi hắn ta đảo quanh, đi tới bên cạnh Thời Khanh Lạc nói: "Khanh Lạc, chúng ta thương lượng chút chuyện thế nào?"
Thời Khanh Lạc nhìn thấy dáng vẻ gian xảo của hắn ta, cơ bản cũng đã đoán ra: "Làm gì?"
Lương Hữu Tiêu cười nói: "Cho ta chút hạt ngô đi."
Trong đầu Thời Khanh Lạc nghĩ, quả nhiên tên này đánh chủ ý lên hạt ngô.
Nàng nhún nhún vai, thức thời nói: "Bây giờ cây ngô đều giao cho huyện nha thu hoạch, chuyện này ta không có cách quyết định được."
Ý tứ chính là, nếu ngươi muốn thì đi tìm Mạc Thanh Lăng đi.
Chính nàng cũng muốn giữ lại một chút hạt giống, nhưng cũng không tiện ra tay trước mặt mọi người.
Da mặt của Lương Hữu Tiêu tương đối dày, vì vậy lại đi đến bên cạnh Mạc Thanh Lăng.
"Lăng ca, sau khi phơi khô hạt ngô này, cho ta mấy chục cân đi."
Đây chính là giống tốt trời ban, nếu như thôn của nhà bọn họ là nhóm đầu tiên trồng ra được cây này, vậy thì bọn họ sẽ rất có sĩ diện.
Mạc Thanh Lăng liếc hắn ta một cái: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"
Lại còn là mấy chục cân, sao ngươi không muốn mấy trăm cân luôn đi?
Hề Duệ cũng xoay qua, sáp lại gần: "Lăng ca, ta cảm thấy có thể."
"Cái này hơn ngàn cân, chia cho chúng ta mấy chục cân cũng không việc gì?"
Lần này ngay cả Phỉ Dục Triết cũng không nhịn được xông tới: "Phải nha, Lăng ca cho chúng ta một ít đi."
Sớm biết thì ngày hôm qua đã xin Thời Khanh Lạc trước.
Trái lại Tịch Dung không cần, nàng ấy không quen Mạc Thanh Lăng.
Hơn nữa cữu cữu của nàng ấy là hoàng đế, chờ sau khi hạt ngô đưa tới kinh thành, nàng ấy lại mở miệng xin cữu cữu là được.
Mạc Thanh Lăng đỡ trán, đau đầu nói: "Ta không quyết định được."
"Sao huynh lại không thể quyết định, Lăng ca, chỉ có mấy chục cân ngô, huynh đừng keo kiệt như vậy!"
"Đúng vậy, ta nhớ trước kia Lăng ca rất hào phóng."
"Lăng ca, chúng ta có phải huynh đệ hay không? Nếu là huynh đệ thì huynh đưa cho chúng ta một ít đi."
Mạc Thanh Lăng: "..." Huynh đệ cái rắm, hắn ta cũng không có thân thiết với bọn họ như vậy?
Những năm tháng hắn ta còn là quần là áo lụa, mấy tên nhãi con này vẫn còn mặc quần lũng đ.í.t đó.
Mấy người không ngừng làm phiền Mạc Thanh Lăng.
Hắn ta không nhịn được sầm mặt lại phun ra một chữ: "Cút!"