Dùng xong bữa tối, Hầu lão gia tử và Mạc Thanh Lăng đều không rời đi.

Mà là kêu phu thê Tiêu Hàn Tranh đưa bọn họ đến đạo quán xem cây ngô.

Tất nhiên đám người Lương Hữu Tiêu cũng tham gia náo nhiệt.

Nhìn thấy cây ngô trồng trong sân của đạo quán, Hầu lão và Mạc Thanh Lăng đều kích động lần nữa.

Nhìn qua sản lượng quả thật không thấp!

Mạc Thanh Lăng hỏi: "Một mẫu đất này, cần bao nhiêu hạt giống ngô?"

Từ sau khi hắn ta làm Huyện lệnh, đã hiểu thêm rất nhiều về cuộc sống của người dân.

Thời Khanh Lạc trả lời: "Ước chừng khoảng năm cân."

Vừa nói xong câu này, tất cả những người có mặt ở đây ngoại trừ Tiêu Hàn Tranh đều kinh ngạc đến ngây người: "Cái gì?"

Hô hấp của Mạc Thanh Lăng nặng thêm mấy phần: "Ý ngươi là, năm cân hạt giống, có thể trồng ra ngàn cân lương thực?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy!"

Hạt giống cao sản này chính là do viện nông nghiệp của nàng nghiên cứu ra.

Nếu như có phân bón hóa học và áp dụng thêm các phương pháp trồng trọt hiện đại, sản lượng còn có thể cao hơn.

Lương Hữu Tiêu nuốt nước miếng một cái: "Cái này cũng quá khoa trương rồi."

Hề Duệ nói: "Cho nên mới là giống tốt trời ban!"

Dù sao thì bây giờ hắn ta cũng đã hoàn toàn tin vào sự tồn tại của lão thần tiên.

Mạc Thanh Lăng tận lực bình ổn lại tâm trạng của mình: "Bây giờ đã chín rồi chứ?"

Thời Khanh Lạc trả lời: "Đều chín rồi."

Nàng lại bổ sung: "Nếu như muốn đưa tới kinh thành, ngô tươi nhất định không được, đợi đến khi chuyển đến kinh thành đã hỏng rồi."

"Cho nên sau khi thu hoạch, phải phơi khô ngô."

"Sau khi phơi khô, lột hạt ngô xuống mài thành bột là có thể làm lương thực rồi."

"Cùi ngô còn có thể làm củi đốt." Không cần lãng phí.

Mạc Thanh Lăng gật đầu: "Hôm nay ta lập tức viết tấu chương đưa đi kinh thành, ngày mai sắp xếp người tới thu hoạch."

Nếu không phải bây giờ sắc trời đã tối, hắn ta cũng không muốn đợi đến ngày mai.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Được, vậy thì làm phiền Mạc huyện lệnh."

Mạc Thanh Lăng xua xua tay: "Ta còn phải thay mặt trăm họ cảm ơn ngươi."

Thời Khanh Lạc lập tức ném nồi: "Đây là thứ mà sư phụ ta lưu lại, các ngươi cảm ơn sư phụ ta đi."

Nàng chỉ ăn xén chút thanh danh là được, không cần quá mức, dẫu sao nàng vẫn còn muốn sống đến già.

Mạc Thanh Lăng sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, trong lòng cảm thán phu thê Tiêu Hàn Tranh đều là người thông minh.

Hắn ta cười nói: "Đúng, thật đúng là phải cảm ơn lão thần tiên."

"Ta muốn đi dâng hương cho lão thần tiên, có được không?"

Trước kia hắn ta không tin vào sự tồn tại của lão thần tiên, bây giờ lại bán tính bán nghi.

Đặc biệt là nghe nói hôm nay có không ít người nhìn thấy lão thần tiên hiển linh.

Hầu lão cũng có cùng suy nghĩ: "Ta cũng muốn dâng nén hương cho lão thần tiên."

Loại hạt giống này là do lão đạo trưởng lưu lại, ích nước lợi dân, nén hương này nên dâng.

Vì vậy Thời Khanh Lạc dẫn mấy người đi dâng hương.

Chỉ là lần này lão thần tiên lại không có hiển linh, nếu làm quá nhiều lần thì rất dễ mang tới nghi ngờ.

Đặc biệt là ở đây có người tinh thông như Hầu lão, nói không chừng vừa bất cẩn đã bị nhìn ra cái gì.

Mạc Thanh Lăng cũng không đơn giản.



Sau khi hai người dâng hương xong, Hề Duệ đưa cổ hỏi: "Tại sao bây giờ lão thần tiên lại không hiển linh?"

Thời Khanh Lạc: "..." Quả nhiên tên ngốc này chính là chày gỗ..

"Sư phụ của ta rất bận, làm sao có thời gian hiển linh cả ngày."

"Có thể hiển linh nhắc nhở một lần cũng không tệ rồi."

Hề Duệ suy nghĩ một chút: "Cũng đúng."

Hắn ta lại gần hỏi: "Tướng công của ngươi viết tiểu thuyết tu tiên rất hay, có phải sư phụ của ngươi báo mộng nhắc nhở các ngươi không?"

Lúc ở kinh thành, những bằng hữu quần là áo lụa bên cạnh hắn ta đều đọc tiểu thuyết .

Đi tới Tiêu gia mới biết, thì ra là Tiêu Hàn Tranh viết.

Vì vậy hai ngày trước hắn ta còn cùng Lương Hữu Tiêu xin Tiêu Hàn Tranh, xem trước phần nội dung còn chưa in thành sách.

Đối với các loại tu luyện trong , còn có các loại bảo vật, bọn họ đều rất khao khát.

Thời Khanh Lạc cười ha ha: "Ngươi đoán xem!"

Cái vấn đề này, nàng cũng khó mà trả lời được.

Đã để cho sư phụ gánh nhiều cái nồi như vậy rồi, cõng thêm cái nồi tiểu thuyết này cũng không đáng bao nhiêu.

Hề Duệ nghe ra nàng không muốn trả lời, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy mình đã đoán đúng: "Ta cảm thấy nhất định là như vậy."

"Chẳng trách tướng công của ngươi viết tu tiên, giống như là chuyện có thật vậy, nhất định là sư phụ của ngươi trải qua rồi."

Thời Khanh Lạc: "..."

Nàng phát hiện trí tưởng tượng của người này thật phong phú.

Lần này đến cả Lương Hữu Tiêu cũng không nhịn được hỏi: "Có thật không?"

"Ta đã nói là các ngươi làm sao biết được cấp bậc tu luyện, còn có các loại pháp bảo thần kì kia, trận pháp, bùa chúa và thần thú, thì ra là do lão thần tiên nhắc nhở, khó trách lại chân thật như vậy."

Tiêu Hàn Tranh viết tiểu thuyết, những người ở đây bao gồm cả Hầu lão đều đọc qua.

Trước đó không nhận ra, nhưng sau khi nghe được hai lời này, cũng càng nghĩ càng cảm thấy, giống như là thật sự có chuyện như vậy.

Tiêu Hàn Tranh vô cùng bất lực, chỉ là cũng không giải thích.

Bọn họ nghĩ như vậy cũng tốt, tránh cho có người luôn nhìn chằm chằm vào hắn hỏi, có phải hắn đã từng tu tiên không, có thể tìm được pháp bảo ở đâu...

Thời Khanh Lạc cảm thấy mình nên đi dâng hương cho sư phụ thêm lần nữa, cái nồi này cũng không phải nàng ném, mà là những người này tự mình ném đến cho sư phụ..

Sư phụ đạo sĩ, nghĩa hiệp cõng nồi đi.

"Nếu các ngươi nghĩ như vậy, thì cứ cho là như vậy đi." Nàng còn có thể nói gì, chỉ có thể ngầm thừa nhận vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play