Hắn ta cũng hi vọng là thật, giống tốt trời ban không chỉ có thể để những tin đồn bất lợi đối với Hoàng Thượng tự sụp đổ, đối với bách tính cũng là một chuyện may mắn.
Mấy người Lương Hữu Tiêu đều không từ chối, “Được!”
Chuyện như vậy, bọn họ thân là người chứng kiến đầu tiên, tất nhiên muốn đi theo về kinh rồi, dính chút không khí vui mừng cũng không tệ nha!
Sau khi mấy người ngồi xuống một lát, Thời Khanh Lạc và Tiêu Bạch Lê cũng làm xong bữa tối.
Ngoại trừ ngô, còn làm thêm những đồ ăn khác.
Nhưng lúc này, ánh mắt của những người đang ngồi đều đổ dồn ở trên ngô.
“Đây là ngô luộc, có thể ăn trực tiếp.”
“Đây là bánh ngô làm từ bột ngô.”
“Đây là ngô hầm xương sườn.”
“Nghe sư phụ ta nói, sau khi ngô phơi khô, có thể nghiền hạt ngô thành bột để làm bánh ngô, hoặc là màn thầu ngô.
Sau khi giới thiệu xong, Thời Khanh Lạc nói: “Ta sẽ thử đồ ăn trước cho mọi người, cam đoan không có độc."
Sau đó nàng nếm từng món.
Đúng lúc này, Ngốc Ngốc cũng bu lại, không ngừng dùng đầu cọ cọ Thời Khanh Lạc.
Đối với con ngỗng nhà mình, Thời Khanh Lạc vô cùng yêu thương.
Lập tức dùng thìa múc một muỗng hạt ngô luộc, bỏ xuống đất cho Ngốc Ngốc ăn.
Nàng không trực tiếp luộc cả cái bắp ngô, dù sao có Hầu lão gia tử ở đây, mọi người cũng không thể cầm cái bắp ngô để gặm, văn nhân đều muốn giữ hình tượng.
Nhìn Thời Khanh Lạc cầm bắp ngô đút cho ngỗng, tất cả mọi người đều vô cùng đau lòng.
Ngốc Ngốc nhanh chóng ăn xong, lại hưng phấn nhìn Thời Khanh Lạc, còn muốn ăn thêm.
Thời Khanh Lạc cười lại múc cho nó một muỗng.
Lương Hữu Tiêu nhịn không được nói: “Sao lại phá của như vậy, chúng ta còn chưa ăn gì, nó đã ăn hai muỗng rồi.”
Ngốc Ngốc có thể nghe hiểu tiếng người.
Lập tức không vui, lại thêm chán ghét con dê hai chân này
Nó ngẩng đầu dữ dằn nhìn Lương Hữu Tiêu, dáng vẻ muốn vung cánh lên.
Thời Khanh Lạc thấy thế lập tức trấn an, “Ngỗng con, chúng ta đừng so đo với tên này.”
“Nhưng mà chúng ta cũng không thể ăn thêm nữa, bằng không những người khác sẽ không có ăn.”
Ngỗng con đáng thương của nàng ăn hai muỗng ngô, đều bị người đang ngồi nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nàng ngượng ngùng không tiện cho nó ăn thêm nữa.
Ngốc Ngốc ăn xong bắp ngô trên đất, vốn dĩ còn muốn ăn nữa, nghe được lời này, cũng biết không thể ăn tiếp.
Vì thế tủi thân kêu vài tiếng, còn làm mặt đáng thương cọ cọ Thời Khanh Lạc.
Người ở đây: “......” Ngỗng này thành tinh rồi.
Thời Khanh Lạc đau lòng không thôi, lập tức từ trong túi lấy ra thức ăn của ngỗng cho nó, “Ngoan, chúng ta ăn một chút cái này đỡ thèm đi.”
“Chờ sau này nhà chúng ta trồng nhiều loại ngô, cho ngươi ăn no.”
Lúc này Ngốc Ngốc lúc mới bất đắc dĩ kêu một tiếng, tủi thân ăn thức ăn ngỗng.
Người ở đây: “......” Cho nên con ngỗng này hoàn toàn là bị Thời Khanh Lạc chiều hư.
Còn muốn ăn no, quá phá của.
Bọn họ nghĩ đến đều cảm thấy đau lòng.
Hề Duệ nói thầm với Tiêu Hàn Tranh, “Thê tử của ngươi còn phá của hơn ta.”
Tiêu Hàn tranh dở khóc dở cười, “Thê tử của ta như vậy là yêu động vật, cưng chiều như vậy cũng bình thường, phá của thì cứ phá đi, nàng vui vẻ là được.”
Đối với con ngỗng thường xuyên tranh giành tình cảm với mình, hắn cũng chỉ có thể yêu ai yêu cả đường đi.
Đám người Hề Duệ: “......”. Lần đầu tiên nghe nói nuôi ngỗng làm sủng vật, Thời Khanh Lạc thật quá tuyệt.
Mà Tiêu Hàn Tranh cũng lại quá cưng chiều tức phụ.