Đêm hôm đó, Tiêu Nguyên Thạch cũng ngã bệnh, phát sốt cao.

Ông ta sợ lây bệnh cho tiểu thê tử, vì thế một mình sang phòng khác ở.

Cát Xuân Như vì sảy thai, không thể chăm sóc nên để nha hoàn hầu hạ bên cạnh suốt đêm.

Phủ y cũng trông chừng suốt đêm.

Trời gần sáng, Tiêu lão thái cùng Tiêu lão gia cũng đi đi tới phòng ông ta đang ở.

Một lúc sau, Tiêu Nguyên Thạch tỉnh dậy.

Nhìn thấy cha nương ngồi ở trong phòng, ông ta ngẩn người.

Tiêu lão thái hai mắt sưng đỏ, vừa nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch tỉnh lại liền vội vàng chạy tới.

“Con của ta, con rốt cuộc cũng tỉnh, ta và cha con lo lắng muốn chết.”

Lời nói của bà ta nửa thật nửa giả.

Kể từ khi biết Cát Xuân Như sảy thai, bà ta đã nơm nớp lo sợ.

Là Ngô thị nhắc nhở bà ta, lúc trước Thời Khanh Lạc nói nếu muốn chống lại hồ ly tinh kia, phải dỗ dành Tiêu Nguyên Thạch.

Vì thế bà ta bàn với bạn già, lại đây trông chừng.

Vành mắt của Tiêu lão gia tử cũng đỏ hoe, nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói: “Việc bên ngoài, chúng ta đều biết là lời đồn, con chớ để trong lòng.”

“Thời gian này, con nên chăm sóc bản thân thật tốt, sức khỏe của con mới quan trọng.”

Lần đầu tiên Tiêu Nguyên Thạch cảm nhận được sự quan tâm của cha nương ruột, hơn nữa vốn dĩ đang bị bệnh nên cũng dễ mủi lòng.

Vì thế phòng tuyến trong lòng có chút bị phá vỡ, thái độ không khỏi mềm đi rất nhiều, “Đã làm cha nương lo lắng.”

Tiêu lão thái nắm tay ông ta, khóc: “Con là thịt trên người ta rơi xuống, nhìn con ốm đau khổ sở, ta và cha con làm sao mà không lo lắng.”

“Đều là Cát Xuân Nghĩa kia sai, nếu không phải hắn trêu chọc Hề Duệ, con cũng sẽ không bị gài bẫy.”

Bọn họ đã nghe người hầu bên cạnh của con trai thứ hai nói, con trai là bị Hề Duệ gài bẫy, cho nên càng căm ghét tỷ đệ Cát gia hơn.

“Con à, nếu con xảy ra chuyện gì, ta và cha con làm sao có thể sống được?” Sau đó lại ô ô khóc lên.

Vốn dĩ, Tiêu Nguyên Thạch muốn tìm lão thái thái tính sổ, giờ đột nhiên cũng không còn tức giận nữa.

Đặc biệt là khi tỉnh lại, cha nương đều ở đây, tiểu thê tử lại không ở đây.

Tuy biết rằng tiểu thê tử sảy thai cần tĩnh dưỡng, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Lại nghe được lão thái thái nói, ông ta cũng không khỏi giận chó đánh mèo.

Việc Hề Duệ này, nguyên nhân gây ra thật đúng là do Cát Xuân Nghĩa.

Nếu hắn ta không trêu chọc Hề Duệ kia, ông ta sẽ bị liên lụy sao?

Ông ta mở miệng trấn an hai người lão thái thái một hồi.

Hai người nhìn bộ dáng này của ông ta, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, xem ra đã qua cửa ải.

Lại nói vài lời quan tâm, xong mới rời đi.

Hai người mới vừa đi, thân tín của Tiêu Nguyên Thạch đi đến.

“Chủ tử, tên tiểu nhị ở tửu lầu kia đã về quê.”

Tiêu Nguyên Thạch nhướng mày, “Về quê?”

Thân tín trả lời: “Chưởng quầy nói, người nhà tiểu nhị kia viết thư tới nói nương tên đó bị bệnh, bảo tên đó trở về.”

Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh, “Sao có thể trùng hợp như vậy, trên người tiểu nhị đó có mờ ám, đi đến quê quán tên đó, mang người trở về.”

“Hoặc là tìm ra người ở sau lưng tiểu nhị kia.”

Thân tín gật đầu, “Vâng!”

Cát Xuân Như biết được lão thái thái đi khóc lóc kể lể một phen, sau đó Tiêu Nguyên Thạch không có truy cứu kẻ hại nàng ta sảy thai, lại sinh ra oán hận.



Tiếp đó Tiêu Nguyên Thạch ngã bệnh, lại sai người đi Binh Bộ giúp ông ta xin nghỉ mấy ngày.

Trong kinh thành, những tin đồn thất thiệt về ông ta không những không dừng lại mà càng ngày càng lan rộng.

Lương Hữu Tiêu cho người tăng năng suất, rốt cuộc làm ra một đám ván trượt cùng xe trượt.

Vì thế hắn ta lại gọi Hề Duệ tới.

“Lại đây, đây là ta cố ý từ huyện Nam Khê mang đến cho ngươi chơi.”

Hề Duệ nhìn ván trượt không hiểu, “Cái này chơi như thế nào?”

Lương Hữu Tiêu tự mình làm mẫu, “Nhìn đây.”

Gần đây, ngoại trừ đẩy nhanh tiến độ công xưởng, hắn ta ở nhà cũng chăm chỉ luyện các động tác trượt ván có độ khó cao.

Mặc dù không chơi tốt như Thời Khanh Lạc, nhưng hắn ta cũng có thể chơi được mấy kiểu đa dạng.

Cũng làm cho Hề Duệ và vài tên công tử theo tới mắt trợn tròn.

“Đây là cái gì, hình như chơi rất vui.”

Lương Hữu Tiêu cười nói: “Đây là ván trượt!”

Hề Duệ không chờ nổi mà nói: “Ta thử xem.”

Sau đó, từ lúc bắt đầu không thích ứng, đến dần dần có thể chơi được.

Chơi rất vui, còn vui hơn cả mạt chược nữa

Lương Hữu Tiêu nhìn Hề Duệ không bao lâu đã có thể chơi được mấy động tác không có nhiều độ khó, mặt đen lại.

Thật là tức c.h.ế.t mà, ở Tiêu gia hắn ta phải luyện mấy ngày mới có thể chơi đến trình độ như vậy.

Rất nhanh, Hề Duệ và vài tên ăn chơi trác táng, mang theo ván trượt Lương Hữu Tiêu tặng rời đi.

Cùng ngày, trên đường lớn ở kinh thành, có thể nhìn thấy đám công tử ăn chơi trác táng trượt ván chơi đùa ở trên phố.

Chẳng những trượt tốc độ nhanh, còn có thể chơi ra rất nhiều động tác làm mọi người hoa cả mắt.

Cũng làm không ít thiếu nam thiếu nữ xem đến tròn mắt.

Nhao nhao chạy tới hỏi “Hề Duệ, đây là thứ đồ gì.”

Bởi vì có một đám ăn chơi trác táng tạo ra tiếng vang lớn, ván trượt ở kinh thành trở nên nổi tiếng.

Thời đại này chính là như vậy, chạy theo xu hướng càng nhiều hơn hiện đại, xét cho cùng vì trò giải trí ở cổ đại quá ít.

Đặc biệt, có Hề Duệ - ăn chơi trác táng đệ nhất kinh thành dẫn đầu, vì vậy càng làm cho người đồng lứa cũng muốn có một cái ván trượt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play