Vừa lúc gặp hoàng thúc mang theo một đám ăn chơi trác táng cũng tới uống rượu, trong đó có cả Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu.
Sao hai người có thể bỏ lỡ kịch hay này, tất nhiên họ muốn tận mắt nhìn thấy..
Người hai bên chào hỏi ở dưới lầu, sau đó từng người đi vào phòng.
Tiểu nhị mau chóng mang rượu lên, rót rượu cho nhóm người Tiêu Nguyên Thạch.
Trong ly rượu của Tiêu Nguyên Thạch xuất hiện một lớp bột phấn trắng, nhưng vì chén rượu làm từ sứ, nếu không chú ý thì không thể nào phát hiện được.
Tiểu nhị nhanh chóng đổ rượu vào, làm cho lớp bột ấy trong nháy mắt đã hòa vào rượu.
Tiểu nhị lui ra ngoài, Tiêu Nguyên Thạch nâng chén cùng mấy đồng liêu, uống cạn một hơi.
Bởi vì tâm trạng không tốt, cho nên uống liên tiếp mấy chén.
Uống xong, cảm thấy thân thể có chút nóng, trong phòng thì ngột ngạt.
Ông ta thấy không thoải mái, muốn ra ngoài hít thở không khí: “Ta ra ngoài một chút.”
Mấy người cho rằng ông ta muốn đi nhà xí, vì thế cười nói: “Đi đi.”
Tiêu Nguyên Thạch đứng dậy, sắc mặt có chút ửng hồng, nhìn qua thì có vẻ là say rượu, không có vẻ gì bất thường cả.
Phòng riêng bên này mở ra, ngay sau đó Lương Hữu Tiêu cùng vài người hầu cận gõ phòng vài cái.
Hề Duệ lập tức đẩy hoàng thúc một cái, “Muốn đi nhà xí không?”
Hoàng thúc hiểu ý, “Đi!”
Hai người cùng nhau đi nhà xí, mấy người còn lại cũng không để ý nhiều.
Lương Hữu Tiêu nâng chén rượu uống một ngụm, che giấu ý cười.
Nơi này thực sự rất lớn, phía trước là tửu lầu, phía sau là hậu viện, còn có cả một hoa viên lớn, vài cái nhà xí công cộng
Dù là đến chơi hay ở trọ cũng đều phải qua hoa viên này.
Tiêu Nguyên Thạch xuống lầu đi tới hoa viên hít thở, thế nhưng lửa nóng trong người lại càng ngày càng mãnh liệt.
Ông ta cảm thấy có gì đó không đúng, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, chỉ muốn làm một việc...
Lúc này hoàng thúc cũng xuống lầu, Hề Duệ cười nói: “Ngài đi nhà xí trước đi, vừa rồi ta uống nhiều quá, đứng một lát đỡ hơn rồi ta đi.”
Hắn ta thấy đôi mắt mờ mịt của Tiêu Nguyên Thạch ở trong hoa viên, nên cũng không dám đến gần đó.
Nếu đối phương kéo sai người, lôi mình đi, thì hắn ta biết tìm ai khóc đây.
Tuy cơ thể hắn ta cũng không nhỏ, nhưng phản kháng không lại được đối phương.
Hoàng thúc ném cho hắn ta ánh mắt tỏ ý hiểu “Được, ta đi trước.”
Rồi đi tới chỗ Tiêu Nguyên Thạch.
Cũng phải, vì đây là đường dẫn đến nhà xí.
Lúc này, Lương Hữu Tiêu và hai tên ăn chơi trác táng khác cũng xuống dưới hít thở không khí cho thoải mái.
Trò hay sắp bắt đầu rồi, phải nhanh chóng chạy đến thưởng thức, nhân cơ hội này mà truyền này đi.
Tình cờ hắn ta gặp một đông liêu của Tiêu Nguyên Thạch, lập tức gọi đối phương đi cùng luôn.
Hoàng thúc tới trước mặt Tiêu Nguyên Thạch, tươi cười chủ động chào hỏi, “Tiêu tướng quân, ngươi cũng tới nhà xí sao!”
Đôi mắt của Tiêu Nguyên Thạch trở nên mờ ảo, nhìn thấy phía trước xuất hiện một nữ tử đang cười với mình.
Nhìn kỹ, đây chẳng phải là tiểu kiều thê sao.
Lửa nóng trong lòng bùng cháy lớn hơn, lập tức giữ chặt người, sau đó kéo tới một gian phòng khác cạnh hoa viên.
Hề Duệ thấy thế thì lấy tay che miệng, dược này cũng quá mãnh liệt rồi, Tiêu Nguyên Thạch đến cả nam nhân cũng không buông tha.
Cũng may vừa rồi người qua đấy không phải là hắn ta.
Hề Duệ cảm thán.
Đông liêu của Tiêu Nguyên Thạch thấy được cảnh này, “Tiêu tướng quân vừa rồi kéo ai vào phòng thế?”
Một người ăn chơi trác táng nói: “Trông giống như hoàng thúc.”
Đồng liêu khó hiểu, “Hắn lôi kéo hoàng thúc đi vào trong phòng làm gì?”
Tên ăn chơi trác táng kia nhún nhún vai, “Ai biết được, có thể là nói chuyện?”