Hoàng thúc nhìn Hề Duệ nở nụ cười nửa miệng: “Nghe nói ngươi vẫn luôn đối đầu với Tiêu Nguyên Thạch, không lâu trước đây còn đánh gãy tay em vợ người ta.”
Ở kinh thành, rất nhiều thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng trong đó rất ít kẻ ngu thật sự.
Họ đều có cách sinh tồn của riêng mình, ai được xúc phạm và ai không thể bị xúc phạm, loại việc nào có thể làm được và việc gì không thể làm được, đều rất rõ ràng.
Đương kim Thánh Thượng là bậc minh quân, nếu hoàng thúc của mình suốt ngày hành động bừa bãi, cướp đoạt dân nữ dân nam, dù có xem xét tình cảm trước kia không g.i.ế.c cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.
Hề Duệ cũng không giấu giếm: “Ta cùng ông ta và em vợ nhà ông ta đều không có thù oán.”
“Cho nên ta rất mong chờ ngày ngài có thể đè Tiêu tướng quân.”
Mọi người đều không phải kẻ ngu ngốc, che che giấu giấu không thú vị chút nào.
Ngày hôm nay hắn ta đến đây là có mục đích này.
Thật ra hoàng thúc có chút động tâm, ngoại hình của Tiêu Nguyên Thạch vô cùng vừa ý ông ta.
“Tiêu Nguyên Thạch nhất định sẽ không đồng ý.” Ông ta lắc đầu.
Tính cách của tên đó thoạt nhìn tương đối mạnh mẽ, lòng tự tôn rất mạnh.
Hề Duệ cười nói: “Lương Hữu Tiêu có được một lọ dược từ nơi khác, chỉ cần dính vào lập tức chủ động quấn lấy người khác.”
“Đến lúc đó Tiêu Nguyên Thạch mới là người chủ động lôi kéo Hoàng thúc, mặc kệ mọi chuyện ra sao ngài mới là người bị hại, trong sạch của ngài là bị người khác hủy.”
“Lúc đó, ngài sẽ là nạn nhân. "
Cách nói này là do Lương Hữu Tiêu dạy hắn ta, giờ đây hắn ta lại dạy nó cho Hoàng thúc, đổi trắng thay đen.
Hề Duệ cảm thấy thủ đoạn này đặc biệt hoàn mỹ.
Hắn ta lại cường điệu nói: “Sau nửa canh giờ, dược liệu sẽ tự động hóa giải, đảm bảo tra không ra.”
Hoàng thúc cười thâm thúy: "Tiểu tử nhà người thật xấu xa!"
Nhưng ông ta lại thích ý tưởng này.
Ông ta chưa bao giờ cưỡng bức người khác, nếu Tiêu Nguyên Thạch chủ động quấn lấy mình, muốn hủy đi sự trong sạch của mình, thì ông ta sẽ ậm ờ đồng ý.
Khi đó, cho dù truyền đến tai hoàng đế, ông ta cũng có thể nói là người bị hại.
Tiêu Nguyên Thạch chính là một vị tướng nghèo, căn cơ không cơ, cho dù có bị xúc phạm thì cũng không thể làm gì đám người có bối cảnh sâu như bọn họ.
Đổi với người có lý lịch lớn, Hoàng thúc tuyệt đối sẽ từ chối không chút do dự.
“Chung ta có thể làm như vậy.” Hề Duệ vẫn tay với Hoàng thúc.
Hoàng thúc nghiêng tai lắng nghe.
Ngay sau đó cả hai phát ra một tràng cười làm chuyện xấu.
Hoàng thúc không muốn phá vỡ nguyên tắc của mình, vì vậy ông ta không làm chuyện hạ dược.
Hề Duệ cũng không muốn hoàng thúc ra tay, cho nên đồng ý nhận chuyện hạ dược.
Cậu em vợ Tiêu Nguyên Thạch khinh bỉ hắn ta, thê tử của ông ta tính kế hắn ta, làm cho hắn ta có khả năng không cưới được thê tốt.
Vậy sẽ chẳng có gì sai nếu hắn ta lấy bồi thường từ chỗ Tiêu Nguyên Thạch cả.
Ừ, tưởng tượng như vậy, chút gánh nặng tâm lý đã biến mất, làm thôi!
Mấy ngày liên tiếp, dưới sự khóc lóc cầu xin của Cát Xuân Như, Tiêu Nguyên Thạch đã mời lang trung tài giỏi nhất kinh thành đến để xem chân cho em vợ.
Còn mời cả thái y giỏi am hiểu về phương diện này đến nữa.