Vì vậy, nàng nói ý tưởng của mình cho cha con Tiêu Mộc, có khi thỉnh thoảng cho ý kiến, hai cha con kia nghe rất mê mẩn.
Sau khi cơ quan được mở ra, Thời Khanh Lạc thắp nén hương rồi quỳ gối trên đệm hương bồ thượng trước bài vị.
“Sư phụ, hôm nay đệ tử vì ngài mà xây lại đạo quán, mang bài vị của ngài cung phụng tại đây.”
“Mọi người ai cũng muốn được nhìn thấy dáng vẻ uy phong của ngài, sau này chắc chắn đạo quán sẽ hương khói tràn đầy .”
“Nếu lão nhân gia ngài vui vẻ, xin ngài hiển linh đi.”
Người xem đứng đầy bốn phía xung quanh.
Nghe thấy những lời Thời Khanh Lạc nói, tất cả mọi người đều choáng váng.
Lão thần tiên còn có thể hiển linh sao, là thật hay là giả?
Hầu hết những người có mặt ở đây đều không tin chuyện này.
Phỉ Dục Triết và Phỉ Tông Quân cũng tới để xem náo nhiệt.
Đối với lão thần tiên, bọn họ cũng đã được nghe rất nhiều điều kì bí từ những lời bàn tán của người trong thôn.
Nhưng đa phần là nửa tin nửa ngờ.
Sở dĩ nửa tin nửa ngờ cũng là vì Thời Khanh Lạc hiểu biết quá nhiều, đầu óc quá thông minh.
Cả người toát lên một khí chất lạ thường mà không một nữ tử nào có.
Còn về việc lão thần tiên hiển linh, bọn họ còn chưa bao giờ suy nghĩ tới, hoàn toàn không có khả năng.
Chỉ có Thời lão tam là trong ánh mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, lão thần tiên lại muốn hiển linh rồi?
Có phải là vừa rồi ngài ấy đã nghe được cầu xin có được nhi tử của ông ta không.
Đúng lúc này, mỗi người đều cảm nhận được một trận gió thổi qua đỉnh đầu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy trên đỉnh đại sảnh đột nhiên lóe lên một tầng ánh sáng vàng.
Tuy rằng nó biến mất nhanh chóng, nhưng tất cả mọi người ở đây đều thấy được.
“Lão, lão thần tiên, thật, thật sự hiển linh!”
Một giọng nói lắp bắp, phá vỡ sự im lặng lúc này.
Không ít người quỳ rạp trên mặt đất, tất cả đều tỏ vẻ thành kính và vô cùng sùng bái.
Không nghĩ rằng lão thần tiên thật sự đã hiển linh.
Đây quả thực là một sự may mắn trong đời của họ.
Phỉ Dục Triết và cháu trai đều trừng lớn đôi mắt, trên mặt mang theo vẻ bất ngờ, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Phỉ Dục Triết quay đầu nhìn cháu trai rồi hỏi: “Vừa rồi có gió thổi qua, còn có kim quang lóe lên sao?”
Thế gian này thực sự có việc thần kỳ như vậy?
Phỉ Tông Quân cũng hoàn hồn gật đầu, “Có, ta cũng cảm giác được, cũng thấy được.”
“Khanh Lạc tỷ tỷ thật là đệ tử của lão thần tiên!” Hiện tại cậu hoàn toàn tin rồi.”
Phỉ Dục Triết cũng không thể không tin.
Xét cho cùng, trên đỉnh chính điện không hề có cửa sổ, không có khả năng có gió từ phía trên thổi tới.
Quan trọng nhất chính là đột nhiên có ánh sáng vàng lóe lên, nếu đây không phải là hiển linh, thì sự việc này giải thích như thế nào?
Không ai cho rằng việc lần này là do Thời Khanh Lạc làm.
Đứng phía sau Thời Khanh Lạc, các tộc trưởng đang cầm hương càng thêm choáng váng.