Lại qua mấy ngày, Thời gia và Ngô gia bên này cũng đã thỏa hiệp xong, tháng sau hai nhà sẽ thành thân.
Thời gian này rất khẩn cấp, chủ yếu là đám cực phẩm Thời gia chờ không kịp muốn lật đổ Ngô gia đòi chia tài sản.
Vì thế lại uy h.i.ế.p Ngô gia các kiểu, làm Ngô gia nghẹn khuất buộc phải đồng ý.
Cũng bởi vậy người ở huyện thành còn bắt đầu suy đoán, có phải là trong bụng thứ nữ Ngô gia có hài tử của Thời lão tứ, bằng không thì vì sao lại gấp rút thành thân như vậy?
Lời này truyền tới Ngô gia, làm cho đám gia chủ Ngô gia tức giận không nhẹ.
Kinh thành, phủ tướng quân.
Cát Xuân Như mới vừa hầu hạ lão thái thái xong trở về phòng mình.
Tướng quân đã an bài tốt đường đi cho những người này, nàng ta chỉ cần nhẫn thêm một hai tháng là có thể giải thoát.
Nha hoàn đ.ấ.m vai nàng ta, trước mặt nàng ta là một người nam nhân trung niên có vết sẹo trên mặt đang quỳ.
“Kế hoạch của Ngô gia không thành công, thứ nữ nhà bọn họ chẳng những không gả được cho Tiêu Hàn Tranh, ngược lại gả cho tứ thúc Tiêu Hàn Tranh làm tức phụ.”
Tên nam tử này kể chuyện ở bữa tiệc và chuyện ồn ào giữa Thời gia Ngô gia gần đây.
Cát Xuân Như sa sầm mặt, quăng chén trà trên tay xuống mặt đất, “Một đám ngu xuẩn.”
Ngô gia kia được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được.
Không g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu tiện nhân kia, huỷ hoại thanh danh Tiêu Hàn Tranh, trong lòng nàng ta vô cùng khó chịu.
Sau khi kìm nén tức giận xuống, nàng ta mở miệng hỏi: “Ngươi nói nữ tử kia của Ngô gia, tháng sau gả cho Thời gia?”
Nam tử trung niên trả lời: “Đúng vậy, đã định được ngày.”
Hắn hỏi: “Chủ tử, muốn phá hư sao?”
Cát Xuân Như nghịch móng tay, “Tại sao phải phá hư?”
“Ta ban thưởng cho tiểu thư Ngô gia một đứa nha hoàn, để nàng ta đi theo gả vào Thời gia.”
“Sáng mai ngươi lập tức đưa người tới Ngô gia, để tiểu thư Ngô gia nghe phân phó, về sau sẽ có chỗ tốt cho Ngô gia.”
Còn may nàng ta không hoàn toàn trông cậy vào Ngô gia, đã chuẩn bị kế hoạch sẵn.
Nàng ta cũng không tin, một Tiêu Hàn Tranh từ thôn nhỏ chưa từng thấy qua dáng vẻ kinh thành, nhìn thấy vưu vật nàng ta chuẩn bị có thể kiềm chế được mình.
Còn về Thời Khanh Lạc kia.
Nàng ta nheo mắt lại, phân phó nói: “Tìm thêm một người, tiếp cận nhạc phụ nhạc mẫu của Tiêu Hàn Tranh, lấy lợi lớn dụ bọn họ, để bọn họ nhảy vào tìm phiền toái cho Thời Khanh Lạc.”
“Nếu thật sự không được, thì bảo bọn họ nghĩ cách hủy hoại trong sạch của nha đầu kia.”
Hơn nữa lấy vưu vật mà nàng ta an bài, Tiêu Hàn Tranh cũng có thể dựa vào chuyện này mà đá văng nha đầu kia, đổi thê tử mới.
Sau đó để cho Tiêu Hàn Tranh mang nón xanh, để hắn thành trò cười của toàn huyện Nam Khê, vừa mất đi thanh danh, lại trầm mê nữ sắc, hắn ta sẽ không còn quan tâm tới khoa cử nữa.
Mà Thời Khanh Lạc kia, trong sạch của nàng ta đều đã bị huỷ hoại, còn có mặt mũi sống tiếp sao?
“Rõ, ngày mai thuộc hạ sẽ tự mình tới huyện Nam Khê làm việc này.” Nam tử trung niên biết chủ tử nhà mình không ôn nhu thiện lương như vẻ bề ngoài.
Tuy kế hoạch này có chút độc ác, nhưng nếu thành công thì cũng rất hữu dụng.
Việc xây dựng lại đạo quán đã được hoàn thành, dựa theo thời gian mà Lý tiên sinh dự tính, Thời Khanh Lạc ở trong thôn thông báo với mọi người.
Ai có lòng đến đạo quán thắp hương đều được hoan nghênh.
Tiêu Hàn Tranh cũng đi đến huyện thành ngỏ ý mời Lý tiên sinh đến.
Thời Khanh Lạc vô cùng ngạc nhiên khi thấy những người đến không chỉ là những người từ Hạ Khê thôn mà còn có cả những hộ nhân gia khác.
Các thôn bên cạnh cũng đến.
Người ở huyện thành đến không ít, thậm chí là rất nhiều người từ nơi khác tới.
Thời lão tam lôi kéo Ngưu thị, trời còn chưa sáng đã tới đạo quán cửa ngồi canh, cổng vừa mở ra thì vội chạy vào thắp nén hương đầu tiên.