Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh đi huyện học.

Giữa trưa, hắn vào tửu lâu của Bạch gia.

Không bao lâu, Thời lão Tứ tan học cũng đi tửu lâu.

Tiểu nhị trực tiếp dẫn gã vào phòng, bên trong Mạc Thanh Lăng và Tiêu Hàn Tranh đang uống trà nói chuyện phiếm.

Thời lão Tứ cung kính chào hỏi Mạc Thanh Lăng, cũng giao bình thuốc kia cho đối phương, hoàn toàn bán đứng cả nhà Ngô gia.

Mạc Thanh Lăng đã chuẩn bị tốt giấy bút nghiên mực, để Thời lão Tứ viết hết mọi chuyện xảy ra và ấn dấu tay.

Còn cổ vũ khen Thời lão Tứ một phen, làm cho Thời lão Tứ vô cùng hăng hái trong việc lật đổ Ngô gia.

Ngô gia có phái người hầu theo dõi Thời lão Tứ, cho nên Tiêu Hàn Tranh không trực tiếp mang theo Thời lão Tứ đi tìm Mạc Thanh Lăng, mà là đến tửu lâu của Bạch gia, nhìn qua giống như là ăn cơm bình thường.

Thời lão Tứ giao xong bình thuốc lập tức đi sang phòng cách vách, gã dựa theo dặn dò của Tiêu Hàn Tranh, hẹn đồng môn cùng ăn cơm.

Cơm nước xong gã cùng đồng môn đi ra khỏi tửu lâu.

Cũng bởi vậy người của Ngô gia, không có phát hiện gã đã giao bình thuốc cho Mặc Thanh Lăng.

Mặc khác ở trong thôn.

Thời Khanh Lạc cầm ván trượt đã được làm xong, kêu đám người Lương Hữu Tiêu, đi ra con đường xi măng trước sân.

"Cái này gọi là ván trượt, ở trên đường xi măng chẳng những có thể làm phương tiện thay cho việc đi bộ, còn có thể trượt nhiều kiểu khác nhau."

Sau khi Thời Khanh Lạc giới thiệu cho bọn họ xong, đặt ván trượt ở trên mặt đất, dùng một chân đứng lên bắt đầu trượt, rất nhanh đã đi được một khoảng.

Trước tiên nàng biểu diễn cái này thay đi bộ như thế nào, sau đó nàng lại dùng ván trượt chơi, làm các động tác yêu cầu trình độ cao, nhìn qua thật cuốn hút đặc biệt.

Lương Hữu Tiêu nhìn thấy Thời Khanh Lạc chơi ván trượt, ánh mắt đều sáng rực.

Nhìn rất thú vị, hắn ta cũng muốn thử.

Đừng nói là hắn ta, ngay cả Phỉ Dục Triết và Phỉ Tông Quân cũng muốn thử.

Tiêu tiểu muội và Nhị lang thì sùng bái nhìn Thời Khanh Lạc, tẩu tử thật sự là quá lợi hại.

Chơi một vòng, Thời Khanh Lạc trượt đến trước mặt mấy người hỏi: "Các ngươi muốn thử một chút không?"

Lương Hữu Tiêu lập tức nói: "Để ta thử xem."

Thời Khanh Lạc tránh ra, sau đó dạy hắn ta cách trượt như thế nào.

Vừa rồi Lương Hữu Tiêu cũng cẩn thận quan sát lúc Thời Khanh Lạc trượt, hiện tại giẫm lên trên ván trượt cũng có thể đứng lên trượt bình thường.

"Thật đúng là thuận tiện hơn đi bộ, khỏe hơn đi bộ rất nhiều." Hắn ta trượt đi đi về về vài vòng.

Thời Khanh Lạc nói: "Quả thật có thể dùng ít sức lực hơn, nhưng là chỉ có thể ở trên đường trơn nhẵn xi măng mới được, đường đất không dùng được."

Lương Hữu Tiêu gật đầu, "Không thành vấn đề, hiện tại ở kinh thành chính là đường xi măng nhẵn bóng."

Tiếp theo Khanh Lạc làm một ít động tác có yêu cầu cao, ví dụ như trượt mặt sau của ván trượt, chuyển động ván trượt đứng lên.

Nhưng hiển nhiên hắn ta còn chưa chơi thành thục, trực tiếp bị té ngã.

Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự hăng hái của hắn ta, thử nghiệm không ngừng.

Phỉ Dục Triết thấy thế lập tức nói, "Huynh đã trượt rồi, để cho bọn ta cũng thử đi."



Phỉ Dục Triết không có hứng thú với mấy động tác khó của trò này, chỉ là muốn thử xem cảm giác không đi bộ như thế nào.

Phỉ Tông Quân cũng ngày càng càng thấy hứng thú với ván trượt này, chỉ là sức khỏe của cậu không cho phép, nhưng thật sự rất muốn chơi.

Lúc này Lương Hữu Tiêu mới buông ván trượt xuống, để cho hai người thử trượt.

Hai người Phỉ Dục Triết sau khi thử qua một vòng, hiển nhiên Phỉ Tông Quân càng thích hơn.

Phỉ Dục Triết nói: "Phương tiện thay cho đi bộ này có vẻ rất khó điều khiển.”

Thời Khanh Lạc nói: "Đó là do ngươi còn chưa có biết trượt."

"Có điều cái này chủ yếu dùng để chơi, còn phương tiện thay đi bộ ta đã để cho người làm xe trượt ván, một hồi sẽ đưa lại đây."

Ván trượt là làm ra để cho đám người Lương Hữu Tiêu vui đùa thôi, còn xe trượt mới là cái làm ra để cho người dùng thay đi bộ.

Vừa dứt lời, Tiêu Thủy đã đưa xe trượt tới.

Nhìn qua cũng giống như ván trượt, chỉ hơn ở chỗ là thêm một cái tay vịn, đuôi xe gắn thêm một cái đồ vật nhỏ.

Phỉ Dục Triết ánh mắt sáng lên, "Cái này để ta đến thử trước."

Thời Khanh Lạc trước tiên làm mẫu cho hắn ta nhìn, "Cái xe trượt này đổi phương hướng rất dễ dàng, dùng tay vịn là được, nhưng nếu phía trước có người hoặc là muốn dừng lại, vì nó chạy khá nhanh nên không thể dùng chân dừng được, cho nên sẽ phải dùng đến phía sau cái này để phanh lại."

Nàng trượt rất nhanh, sau đó một chân khác giẫm lên phía sau , nháy mắt xe trượt lập tức dừng lại.

Ba người Phỉ Dục Triết thấy thế lấy làm kỳ lạ không thôi.

Tất cả đều muốn được thử một lần.

Đối với tính cách trầm ổn của Phỉ Dục Triết, hắn thích xe trượt hơn.

Nếu cầm cái này về kinh thành, ngày thường ở kinh thành có thể thay cho đi bộ.

Có điều, Lương Hữu Tiêu cùng tuổi với Phỉ Dục Triệt và Phỉ Tông Quân nhỏ tuổi lại càng yêu thích ván trượt hơn.

Ba người ở trên đường xi măng, chơi ván trượt xe trượt, Lương Hữu Tiêu để cho Thời Khanh Lạc dạy mình các kiểu trượt khác nhau, chơi không muốn dừng.

Dạy một lát, Thời Khanh Lạc để cho bọn họ tự chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play