Hủy hoại Ngô gia nói không chừng nhi tử của bà ta thật sự có thể được chia tài sản Ngô gia.
Vậy không chỉ là một ngàn lượng, còn có thể lấy được hơn một ngàn lượng.
Ngẫm lại đã kích động.
Thời Khanh Lạc cười khẽ ra tiếng, "Không gọi nha đầu c.h.ế.t tiệt nữa?'
Đám người Thời lão thái thái: "................."
Thời lão thái thái cười ngượng ngùng, "Chúng ta chính là người một nhà, sao có thể gọi ngươi là nha đầu c.h.ế.t tiệt chứ."
Suy nghĩ của Thời lão Tứ và lão thái thái gần giống nhau, áp chế kích động trong lòng nói: "Được, ngày mai ta sẽ giao bình thuốc kia cho Mạc tri huyện."
Thời Khanh Lạc biết, so với uy h.i.ế.p phải bỏ mạng, vẫn là ích lợi mới có thể làm cho đám cực phẩm này động lòng.
Nàng lại nhìn Thời lão Tứ nói: "Nếu muốn nhanh chóng phân chia gia sản, thành thân ngày thứ ba lại mặt, ngươi có thể ở cùng tức phụ ở lại Ngô gia không đi."
“Nếu phát hiện có chứng cứ Ngô gia có khả năng ngồi tù hoặc là sung quân, nhanh chóng cầm giao cho Mạc tri huyện."
"Đến lúc đó ngươi là con rể Ngô gia, cũng có thể bởi vì có công thông báo, chẳng những không bị Ngô gia làm liên lụy, còn có thể được tri huyện ngợi khen."
Chỉ có dùng ích lợi lớn như vậy treo lên cho Thời Lão Tứ thấy, gã mới sẽ không ngu xuẩn mà bị Ngô gia dụ dỗ thỏa hiệp, một màn chó cắn chó phải tiếp tục diễn ra.
Thời lão Tứ nghe rất có đạo lý, "Không thành vấn đề."
Gã biết Tiêu Hàn Tranh và Mạc tri huyện đi lại rất thân thiết, nghe ý tứ này Mạc tri huyện là muốn chỉnh Ngô gia.
Vậy gã còn chờ cái gì, phải mau chóng kéo Ngô gia xuống, bọn họ mới có thể chia tài sản được.
Giống như Thời Khanh Lạc nói, nếu gã có công tố giác, chẳng những không bị liên lụy, còn có thể được Mạc tri huyện khen ngợi.
Gã nhịn không được sinh ra một loại ý chí ngay lập tức muốn chiến đấu lật đổ Ngô gia.
Đám người Thời lão thái cũng bị chuyện chia tài sản Ngô gia làm mê hoặc ánh mắt, "Đúng, Ngô gia giống như ác bá vậy, đã sớm nên bị lưu đày, nếu chúng ta tìm được chứng cớ, vậy chính là làm một việc tốt."
Thời lão Tam ngồi một bên nghe được lời nói của bọn họ, khóe miệng không khỏi co rút.
Cả ngày ông ta đều nhắc nhở người ta làm chuyện tốt, cuối cùng bọn họ cũng nghe loạt lỗ tai một ít, làm được “chuyện tốt” như thế này…
Thời Khanh Lạc cười nói: "Đúng vậy, đến lúc đó những người bị Ngô gia ức hiếp, khẳng định còn cảm tạ các ngươi đi."
Lại nghiêm trang nói hưu nói vượn, "Thanh danh của Tứ thúc tốt, cũng có lợi cho việc thi khoa cử, về sau nói không chừng còn có thể thi đậu tiến sĩ nữa."
Với loại tâm tư muốn đi đường ngang ngõ tắc của của Thời lão Tứ, đậu Đồng sinh đã là giới hạn rồi.
Có điều tất nhiên không thể nói ra lời này, nàng muốn cho cực phẩm Thời gia có hy vọng, bọn họ mới có thể làm tốt việc được.
Lời này, làm cho Thời lão Tứ và đám lão thái thái đám rất thoải mái.
"Khanh Lạc à, đều là trước kia nãi nãi hiểu lầm ngươi."
Vẻ mặt Thời lão thái thái hiền lành nhìn Thời Khanh Lạc, "Chúng ta chính là người một nhà, chuyện tình không thoải mái trước đây thì quên đi, về sau lui tới nhiều hơn nha."
Nha đầu này không hổ là đồ đệ lão thần tiên, đầu óc thông minh như vậy.
Về sau nhà bọn họ còn muốn phát đạt, thì phải đi lại nhiều với nha đầu này, còn để cho nha đầu này ra chủ ý cho bọn họ.
Thời Khanh Lạc cũng cười ôn hòa, "Đó là đương nhiên, chúng ta chính là người một nhà, ngài tốt ta tốt cả nhà mới tốt."
Người không biết, còn tưởng rằng quan hệ hai bên thực sự rất tốt.