Thời Khanh Lạc uy h.i.ế.p một trận, cộng thêm lừa bịp, đám người Thời gia lập tức rơi vào bẫy.

Định bụng ngày mai cả nhà cùng nhau đi đến Ngô gia làm ồn ào.

Thời lão Tam ở một bên nhìn đám người bị lừa dối, còn có từng người lăm le kích động muốn đi lăng nhục Ngô gia, ông ta cảm thấy một lời khó nói hết.

Lần nữa quyết định, sau này có đắc tội ai cũng không nên đắc tội nha đầu này.

Cái miệng này đúng là quá lợi hại.

Ngay cả ông ta nghe xong cũng cảm thấy phải đi Ngô gia đòi bồi thường, đòi lại trong sạch cùng oan ức cho lão Tứ vì phải cưới chiếc giày rách kia.

Nhưng chuyện này rõ ràng là lão Tứ tự mình tính toán, trước đó nhìn thấy thứ nữ kia thì nóng lòng quỳ liếm, bây giờ lại tỏ ý chán ghét...

Sau khi Thời lão Tứ kích động xong, không hiểu nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: "Ngươi đưa ra chủ ý này là có mưu đồ gì?"

Chẳng lẽ là chú ý đến một ngàn lượng bạc kia?

Sao Thời Khanh Lạc có thể không nhìn ra tâm tư của gã: "Ta chính là muốn vui vẻ, bọn họ lại dám tính kế tướng công của ta, còn muốn đổi thê tử cho tướng công ta, tức giận này ta nuốt không vào."

Đám người Thời gia: "..." Chắc hẳn hai câu cuối cùng mới là trọng điểm đi.

Hơn nữa với tính khí của nha đầu c.h.ế.t tiệt này, chắc chắn là nuốt không trôi cục tức này.

"Bạc thì tự các ngươi thu, ta cũng không hiếm lạ gì."

Nàng lại lấy roi mây ra chơi đùa ở trong tay, quét một vòng qua đám người Thời gia: "Chỉ là nếu các ngươi không ồn ào đến mức làm cho cả cái huyện thành này đều biết, các ngươi muốn biết sẽ có hậu quả gì không?"

Tiền của Ngô gia dễ lấy như vậy sao?

Bực bội đưa ra một ngàn lượng, tất nhiên phải đòi lại gấp bội.

Đám người Thời gia cũng không phải dễ xua đuổi, một ngàn lượng tới tay sẽ còn nhổ ra?

Vậy thì không phải chó cắn chó như thường rồi.

Danh tiếng của Ngô gia hoàn toàn bị hỏng rồi, để xem bọn họ làm sao còn có thể ở lại huyện Nam Khê.

Đến lúc đó, có thể kêu Mạc Thanh Lăng ra tay rồi.

Đám người Thời gia: "..." Bọn họ không muốn biết.

Tạo nghiệp nhanha, sao trong nhà lại có một ác bá như vậy chứ.

Thời lão thái bực bội nói: "Yên tâm, khẳng định sẽ làm lớn chuyện."

Lúc này Thời Khanh Lạc mới nở nụ cười: "Lão thái thái, chúng ta là người một nhà, ta cũng vì muốn tốt cho các ngươi."

Đám người Thời gia: "..." Chúng ta cảm ơn ngươi, thật ra thì ngươi không cần tốt với chúng ta như vậy.

Tiếp đó Thời Khanh Lạc lại dạy đám người Thời lão thái cách ầm ĩ trả đũa.

Mấy người Thời lão thái nghe được lập tức trợn to hai mắt, mỗi một người đều lộ ra dáng vẻ không dám tin.

Còn có thể như vậy? Một cánh cửa mới mở ra với bọn họ.

Thời Khanh Lạc nhìn thấy đám người Thời gia thỏa hiệp, lúc này mới cùng Tiêu Hàn Tranh đứng dậy.

Kín đáo nhìn Thời lão Tam một cái, đối phương cũng lén lút gật đầu với nàng một cái.

Cũng là có ý muốn nàng yên tâm, ngày mai ông ta sẽ thúc giục người trong nhà đến ầm ĩ với Ngô gia.

Lúc này Thời Khanh Lạc mới lười biếng nói: "Chúng ta đi trước, không cần tiễn."

Đám người Thời gia: "..." Ai muốn tiễn ngươi.

Sau đó bọn họ cũng thật sự không đi tiễn nàng, chờ sau khi hai người Thời Khanh Lạc rời đi, lập tức đóng cửa lại, cuối cùng cũng tiễn được ác bá này đi rồi.



Tiếp theo người trong nhà thương lượng tìm cách đi ầm ĩ.

Ra khỏi Thời gia, hai người Thời Khanh Lạc đi tới một đường mòn không người tản bộ.

Tiêu Hàn Tranh kéo tay Thời Khanh Lạc cười khẽ: "Vào ngày mai đoán chừng vở kịch ở huyện thành sẽ rất hay."

Chỉ tiếc hắn phải đi huyện học, nếu không thì có thể đến thưởng thức rồi.

Thủ đoạn giật dây đám người Thời gia đối phó với kẻ ác của tiểu tức phụ, thật là tuyệt.

Không cần tự mình ra tay, để cho đối phương chó cắn chó, mỗi ngày đều gà bay chó sủa.

Thời Khanh Lạc cười hì hì: "Ngày mai ta lén đến huyện thành nhìn một chút."

Đã không được thấy đám người cũ Tiêu gia đối phó tiện nữ và người phụ thân cặn bã kia thì tất nhiên không thể bỏ qua kịch hay của Ngô gia.

Tiêu Hàn Tranh cũng biết nàng ngồi không yên: "Đi đi."

Ngày thứ hai, vừa sáng thì Tiêu Hàn Tranh đã đi huyện học.

Thời Khanh Lạc kêu Nhị Lang theo dõi người của Thời gia.

Đợi đối phương vừa xuất phát đi huyện thành, thì quay về nói cho nàng.

Nhị Lang đi không bao lâu đã trở về, nói toàn bộ người của Thời gia đã đi huyện thành.

Thời Khanh Lạc cũng đứng lên kêu Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội: "Nương, chúng ta đi huyện thành xem kịch vui đi."

Dẫn bà bà cùng tiểu cô đi xem chút kịch hay, sau này cũng có thể tai nghe mắt nhuộm, đừng đơn thuần như vậy nữa.

Tối hôm qua Tiêu mẫu đã nghe con dâu nói rồi.

Bà cũng không nghĩ tới con dâu lợi hại như vậy, lại có thể kích động người của Thời gia đi Ngô gia náo loạn.

Cũng không nhịn được tò mò: "Được!"

Lương Hữu Tiêu sống ở viện bên cạnh vừa vặn nghe được lời của mấy người.

Lập tức đi tới: "Có kịch hay gì để xem? Ta cũng muốn đi xem một chút."

Thời Khanh Lạc phát hiện người này chẳng những vô tích sự, mà còn đặc biệt thích tham gia náo nhiệt.

"Được nha, muốn xem thì đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play