Đám Thời gia nghe tiếng cây roi đánh trên đất, sởn cả da gà: "..." Nha đầu c.h.ế.t tiệt này chính là một ác bá cường hào.
Thời lão tứ vừa nghĩ tới mùi vị lần trước bị đánh, muốn khóc rồi, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi nói, ngươi, các ngươi muốn làm như thế nào?"
Gã thật sự không muốn bị ăn đánh nữa đâu.
Chẳng những đau, đánh lên mặt và trên tay còn để lại sẹo, ngày mai gã còn phải tới Ngô gia cầu hôn nữa.
Thời Khanh Lạc cau mày: "Nêu như các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trái lại ta có thể không tính toán khoản nợ này."
Thời lão tứ vội vàng gật đầu, "Nghe lời, bọn ta nghe lời."
Thời lão thái thái cũng sợ nhi tử bị đánh, nha đầu c.h.ế.t tiệt này hạ thủ rất tàn nhẫn.
"Ngươi nói, bọn ta nghe ngươi."
Thời Khanh Lạc mới lại ngồi xuống lần nữa, "Lão thái thái, ngày mai ngài đi theo nhi tử bảo bối của ngài đi cầu hôn đi."
"Bảo Ngô gia bồi thường tiền đã bị làm bẩn sự trong sạch, các ngươi cho hai lượng bạc làm tiền sính lễ, bảo Ngô gia đưa của hồi môn một nghìn lượng bạc mang về."
Lời này vừa nói ra, đám người Thời gia đều kinh ngạc hết cả, "Cái gì?"
Thời lão tứ nói: "Hai lượng, có phải có chút ít hay không? Mà sao Ngô gia có thể đưa của hồi môn một nghìn lượng bạc cơ chứ."
Thời Khanh Lạc khinh bỉ ghét bỏ nhin Thời lão tứ, "Ngu xuẩn."
"Một đôi giày rách mà thôi, cho hai lượng bạc đã coi trọng Ngô gia bọn họ rồi."
Đối với những nữ tử khác, tất nhiên nàng sẽ không nói ra câu lăng loàng này.
Thời lão nhân: "..." Nha đầy c.h.ế.t tiệt không chỉ ra tay tàn nhẫn, miệng cũng không phải là độc địa bình thường.
Thời lão tứ một đầu hắc tuyến, "Cũng không tới mức là giày rách đi?"
Tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng gã lại càng thêm chán ghét rồi.
Thời Khanh Lạc nói: "Cởi quần áo quyến rũ ngươi bị nhiều nam nhân nhìn thấy như vậy, còn không phải là giày rách hay sao?"
"Nếu như Ngô gia phản đối, các ngươi lập tức nói theo lời ta, cho hai lượng bạc là coi trọng nàng ta quá rồi."
Thời lão tứ phát hiện nha đầu c.h.ế.t tiệt này thật bá đạo, gã nuốt nuốt nước miếng, "Này không phải là sỉ nhục Ngô gia sao?"
Thời Khanh Lạc nhìn gã với vẻ mặt bây giờ ngươi mới phát hiện sao, "Nói thừa, quan trọng chính là sỉ nhục Ngô gia, nếu không thì ngươi cho là gì chứ?"
Thời lão tứ: "..." Vậy mà gã lại không có gì để nói.
"Vậy làm thế nào yêu cầu một ngàn lượng bạc đây?"
Gã cảm thấy không chừng Ngô gia còn muốn tìm gã tính sổ nữa, làm sao có thể cho nhiều sính lễ như vậy.
Gã vốn dĩ là muốn đợi cưới tức phụ về, lập tức giống như tam ca nói, đưa Ngô Tế Tế về nhà mẹ đẻ, sau đó ăn vạ không rời đi, cũng không nghĩ đến của hồi môn của đối phương.
Thời Khanh Lạc nói: "Đương nhiên là nắm thóp uy h.i.ế.p rồi!"
"Ngươi lập tức lấy chuyện Ngô gia bảo ngươi bỏ thuốc tướng công của ta ra uy hiếp, nếu như bọn họ không thuận theo, ngươi lập tức tới nha huyện cáo trạng bọn họ."
Thấy Thời lão tứ vẫn còn đang do dự, Thời Khanh Lạc lại nói: "Hơn nữa, ngươi cho rằng chuyện ngày hôm nay, ngươingươi thực sự là người thắng sao?"
"Tướng công của ta phát hiện trà và rượu, đều bị ngươi bỏ thuốc."
"Nếu hôm nay tướng công ta thực sự trúng thuốc, bị Ngô gia trù tính thành công."
"Vậy ngươi chính là một con cờ bị Ngô gia ném ra thế mạng, rốt cuộc dược kia là do ngươi bỏ vào."
Thời Khanh Lạc thâm ý nhìn Thời lão tứ tiếp tục nói: "Đến lúc đó tướng công ta, thầy của tướng công ta, sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
"Tới lúc đó kết cục của ngươi chỉ có sung quân đi biên cương thôi"
Trước đây Thời lão tứ chưa từng nghĩ qua chuyện này, hiện tại bị nhắc tới như vậy, đột nhiên có chút lạnh sống lưng.
Nếu như không phải là hôm nay gã thay đổi kế hoạch, tự Tiêu Hàn Tranh cũng phát hiện, vẫn thật là có thể giống như Thời Khanh Lạc nói.
Sắc mặt của gã không khỏi sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngô gia thật là giỏi tính kế."
Thì ra gã chính là người gánh tội thay mà đối phương đã sớm chuẩn bị xong, quá đáng hận rồi.