Nghe Lương Hữu Tiêu hỏi, Phỉ Dục Triết cũng cảm thấy rất tò mò, liền nhìn về phía Thời Khanh Lạc.
Hiển nhiên, bọn họ rất tò mò về những sự mới mẻ này, cho thấy kết quả thử nghiệm rất tốt.
Thời Khanh Lạc cười, cùng bọn họ giải thích nguyên lý của bồn cầu và vòi hoa sen.
Điều này cũng là nhờ cha con Tiêu Mộc cùng Tiêu Thanh Thuỷ, làm ra dựa theo nàng nói một cách hoàn hảo.
Hiện tại, tất cả đều xây nhà một tầng, cho nên trên mái nhà, Thời Khanh Lạc cho người xây một cái ao chứa nước.
Tính cả các ống dẫn đến nhà vệ sinh cùng nhà tắm, lúc này mới thực hiện được nhà vệ sinh cùng nhà tắm hiện đại.
Nhưng phiền phức chính là, mỗi ngày phải đồ đầy ao bằng phương pháp thủ công rất nhiều lần.
Lúc tắm rửa, phải đun nước nóng rồi pha với nước lạnh.
Không được thuận tiện như ở hiện đại.
Nhưng so với nơi này lúc trước, hiện tại Thời Khanh Lạc đã khá hài lòng.
Nghe Thời Khanh Lạc nói xong, đám người Lương Hữu Tiêu đều không nhịn được cảm thán trong lòng, tiểu nương tử nhà Tiêu Hàn Tranh thật không đơn giản.
Vậy mà lại có thể tạo ra những đồ vật kỳ lạ nhưng sử dụng thật tốt, lợi hại.
Ăn cơm xong Tiêu Hàn Tranh theo thói quen đi dạo với Thời Khanh Lạc.
Phỉ Tông Quân cảm thấy trong người không được khỏe, nên sau khi ăn xong cơm đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Phỉ Dục Triết muốn chăm sóc cậu, nên cũng đi theo trở về phòng.
Giá sách trong phòng dành cho khách đặt một ít sách cùng thoại bản, trong đó có một quyển do Tiêu Hàn Tranh viết tên là .
Phỉ Dục Triết chỉ là vô tình thấy được, vốn chỉ muốn lật xem để g.i.ế.c thời gian, ai ngờ vừa đọc đã không dừng lại được.
Ngay cả Phỉ Tông Quân, bởi vì buổi chiều ngủ nhiều quá, cộng thêm châm cứu cùng uống thuốc, cả người thoạt nhìn sảng khoái có tinh thần cũng cầm một quyển lên đọc thử.
Đọc một chút lập tức mê mẩn cả người.
Bên kia, Lương Hữu Tiêu đi dạo với phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Chủ yếu là do hắn ta có chút đứng ngồi không yên, lần đầu tiên đi tới thôn trang xa xôi hẻo lánh như vậy, mang theo một loại tò mò, muốn đi ra ngoài nhìn thử cuộc sống nơi đây.
Ai biết chỉ vừa mới đứng lên, đã bắt gặp ánh mắt như hổ rình mồi của đại ngỗng, bày ra một bộ dáng không muốn cho hắn ta đi theo cùng.
Con yêu quái hai chân đáng ghét này, cha nương dẫn nó đi tản bộ, tới này đi theo muốn làm trò không vui à.
Lương Hữu Tiêu thật sự nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của đại ngỗng: "..." Con mẹ nó ngỗng này thành tinh rồi?
Hắn ta cạn lời nhìn con ngỗng trước mặt nói: "Ta không muốn ăn ngươi nữa, còn không được sao?"
Ngốc Ngốc mang thù, kêu vài tiếng khinh miệt với hắn ta, đối với chuyện tên này muốn ăn nó, nó biết rõ ràng.
Lương Hữu Tiêu: "........" Con ngỗng này thật đúng là khó đối phó.
Sau đó nhìn Thời Khanh Lạc cảm thán, "Con ngỗng này của ngươi thích mang thù."