Trong tay hắn có một bộ kim châm, là do sư phụ để lại, nói là truyền cho đồ đệ.
Kiếp trước hắn đã học tinh thông việc châm cứu, nếu phối hợp với uống thuốc đều đặn sẽ đạt hiệu quả rất tốt.
Gần đây Phỉ Tông Quân vẫn luôn di chuyển nhiều, hơn nửa thân thể suy yếu, điều này quả thật có thể khiến hắn ta chịu không nổi: “Được, cảm phiền Tiêu công tử.”
Vì thế, Tiêu Hàn Tranh đưa mấy người bọn họ đến phòng cho khách.
Trắc viện được ngăn cách bởi một vườn hoa, có mười căn phòng, còn có một nhà vệ sinh cùng một gian phòng tắm.
Trong đó có năm căn phòng là phòng thượng hạng, gồm một gian phòng khách, bộ trường kỷ và một bàn trà, còn có thư phòng và ba gian phòng ngủ.
Nơi này dành cho khách cùng họ hàng, đồng thời cũng có nơi ở cho người hầu.
Hôm nay thúc cháu Phỉ Dục Triết cùng với người hầu có thể ở lại một gian phòng thượng hạng.
Lương Hữu Tiêu cùng nha hoàn và gã sai vặt sẽ ở một gian thượng hạng khác.
Mấy người bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy một gian phòng như vậy, đồ vật trong phòng cũng thật mới lạ.
Phỉ Tông Quân nằm ở giường lớn trong phòng, cảm giác thấy thoải mái, mềm mại hơn nhiều so với chăn đệm ở nhà.
Sau đó cởi quần áo, Tiêu Hàn Tranh giúp cậu châm cứu.
Phỉ Dục Triết đứng xem, Lương Hữu Tiêu nhàm chán, sau khi được Tiêu Hàn Tranh đồng ý, hắn ta đi ra sân sau tham quan.
Sau đó hắn ta bị hấp dẫn bởi nhà vệ sinh cùng gian phòng tắm.
Nghiên cứu một hồi lâu mới ra, liền đi tới vườn hoa ngắn cách giữa chủ viện cùng trắc viện.
Sau đó hắn ta nghe được tiểu nương tử của Tiêu Hàn Tranh đang nói chuyện.
Thời Khanh Lạc xoa đầu Ngốc Ngốc, lừa dối nói: “Ngỗng tử à, ngươi cũng già rồi, ta cảm thấy ngươi có thể xuống núi đi bộ, nhìn xem có con ngỗng nào đẹp không, có thể mang một con trở về, cùng ngươi sinh hài tử.”
“Về sau ngươi cũng không phải một mình trông nhà, giống như hôm nay khi bị khi dễ, còn có thể dẫn cả nhà ngỗng lên.”
Hình như một con ngỗng không thể giữ nhà.
Nàng thấy gien của Ngốc Ngốc rất tốt, nếu tìm được một con ngỗng có gien đồng dạng đẻ trứng, ấp thành ngỗng con, lúc sau sẽ trở thành một gia đình ngỗng giữ nhà, như vậy thật tốt.
Nhà cũ trên núi, gia cầm cùng súc vật đều được nuôi thả là chính.
Nàng còn nhờ người trồng đậu tương, sợ bị gia cầm hay sức vật ăn mất, nàng cảm thấy có thể huấn luận đàn ngỗng này đi canh.
Vì thế lại tiếp tục nói: “Ngươi lớn lên tốt như vậy, con của ngươi lớn lên nhất định cũng tốt.”
“Đến lúc đó liền đi về nhà cũ để canh lũ gia cầm cùng súc vật, bằng không chúng lại ăn bậy dẫm loạn mất.”
“Cũng mang mấy con sang núi bên kia để trông mấy loại thảo mộc ta trồng.”
Ngốc Ngốc nghe nương nói như vậy, cảm thấy như vậy cũng thật tốt.
Vì thế liền ưỡn ngục, kêu vài tiếng, coi như là đáp ứng.
Lương Hữu Tiêu đứng một bên vừa lúc nghe được một màn này: “...”
Nữ nhân này chẳng những muốn ngỗng giữ nhà, còn muốn để ngỗng đi canh núi, hắn ta cảm thấy thật kỳ lạ.
Mấu chốt là, một người một ngỗng trò chuyện, nhìn còn giống như là đã bàn xong xuôi rồi.
Rốt cuộc là do hắn ta đã thấy quá ít việc lạ, hay là một người một ngỗng này kỳ lạ.
Hắn ta theo bạn tốt đến nơi này cũng là do tránh né bị những người trong nhà đeo bám.
Vốn dĩ cũng không ôm kỳ vọng gì, nghĩ chơi mấy ngày liền trở về kinh thành.
Hiện tại hắn ta cảm thấy nơi này thật thú vị, bỗng muốn ở lại đây thêm mấy ngày.