Tiêu Hàn Tranh nhét thư vào lại phong thư.
“Lần trước đi phủ thành, ta có cứu một đôi huynh đệ gặp nạn, để bọn họ đi kinh thành giúp ta làm việc, thuận tiện giám sát phủ tướng quân.”
“Phủ tướng quân có chút gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ lập tức báo tin cho ta.”
“Chỉ cần có cơ hội đổ dầu vào lửa, ta bảo bọn họ cũng đừng buông tha.”
Hai huynh đệ kia đều là người có năng lực, chỉ là gặp phải nhiều chuyện thất bại.
Đời trước hắn kết bạn với ca ca, đệ đệ bị bệnh đã chết, cũng bởi vậy người ca ca kia làm việc rất điên cuồng.
Lúc đi phủ thành, vừa lúc hắn gặp được đôi huynh đệ này, lập tức cứu đệ đệ.
Đôi huynh đệ này cũng chủ động đầu nhập vào, làm việc cho hắn.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Hóa ra huynh cũng bắt đầu bày binh bố cục rồi.”
Nháy mắt nàng cảm thấy tiểu tướng công không phải là người làm việc chỉ biết trông cậy vào thi khoa cử.
Tiêu Hàn Tranh cười nhẹ nói: “Ta đây cũng là học từ nương tử.”
Thời Khanh Lạc dựa vào trong lòng hắn, duỗi tay dùng đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc của hắn thưởng thức, “Huynh nói xem, lần này công thức xi măng được dâng lên, còn có công thức phân bón kia nữa, hoàng đế sẽ ban thưởng cái gì cho chúng ta?”
Tiêu Hàn Tranh nói: “Đúng lúc ta cũng muốn nói chuyện này.”
“Hôm nay Mạc Thanh Lăng tới tìm ta, muốn hỏi chúng ta muốn ban thưởng cái gì.”
Hắn hỏi: “Nàng nghĩ muốn cái gì? Đều theo nàng.”
Công danh lợi lộc hắn sẽ đi tranh, như vậy càng danh chính ngôn thuận, không cần dựa vào cái này để đạt được.
Thời Khanh Lạc nghĩ nghĩ: “Nếu không để hoàng đế thưởng ngọn núi lớn có đạo quán cho chúng ta, huynh cảm thấy thế nào?”
Tòa núi lớn kia là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, rất ít có người dám vào trong, bên trong đó có không ít đồ tốt.
Với lại còn được người trong thôn lưu truyền tương đối thần bí, nói bên trong có thần tiên gì đó, hơn nữa chuyện của lão đạo trưởng, mọi người càng cảm thấy ngọn núi kia thần bí.
Vừa lúc có thể lấy làm lá chắn.
Hơn nữa một mảnh lớn cây củ cải đường dại, cũng với cây sơn đều ở trên núi.
Chờ cây sơn bị khai thác ra, nếu như bị ai đánh chủ ý, nghĩ cách để ngọn núi kia thành của riêng, như vậy xưởng bọn họ sẽ không còn nguyên liệu nữa.
Mặt khác còn có nhân sâm mà tiểu tướng công nói đến.
Gần đây nàng cũng thường xuyên d.a.o trong núi lòng vòng, phát hiện ngoài núi không sâu, có thể gieo trồng rất nhiều cây ăn quả với dược liệu.
Nàng và tiểu tướng công cũng chưa có đi vào sâu trong núi, nếu trở thành đồ riêng của mình, lúc nào cũng có thể đi được.
Thân là chuyên gia nông nghiệp, nàng có hứng thú rất lớn đối với chuyện khác thác tài nguyên rừng rậm.
Tiêu Hàn Tranh không nghĩ tới tiểu tức phụ lại muốn ngọn núi kia.
“Được, ngày mai ta sẽ nói cho Mạc Thanh Lăng.” Hiện tại hắn và đối phương đã có thể trò chuyện như băng hữu.
Thời Khanh Lạc lại nói: “Ngọn núi sau nhà cũ nuôi gà nuôi vịt không tệ, ta chuẩn bị lại mua thêm gà vịt thả lên đó.”
Hơn một tháng trước, cữu cứu của Bạch Hủ giúp đưa một đàn heo và cừu đến, còn có hàng trăm con bò sữa.
Nàng lại mời những thôn dân làm ruộng tốt ở thôn, khai hoang không ít đất trồng đậu nành, tiểu mạch, cây củ cải đường, đậu phộng.