Đúng là chủ ý của nha đầu kia rất tốt, dù sao đứng chỗ cao làm ồn ào, có chứng cứ nhược điểm thì lập tức dùng, tuyệt đối đừng lưu trữ, bằng không lãng phí.
Cho nên ngày hôm qua bị đánh, hôm nay bọn họ lập tức dùng đến.
Hơn nữa sức chiến đầu la lối khóc lóc của nãi nãi, nương gã và tam thẩm quả nhiên làm tiểu súc sinh kia không có kết cục tốt.
Lần này sau khi trở về, đám người Tiêu lão thái đã chủ động thành thật.
Tùy ý để Tiêu Nguyên Thạch chạy phát tiết tức giận một hồi, không ai đáp trả lại.
Tiêu Nguyên Thạch giống như một quyền đánh vào bông, phát tiết một hồi tức giận cũng không tiêu, cuối cùng nghẹn khuất tự mình rời đi.
Sau đó để cho người ở kinh thành để ý chút, sự việc lúc trước, đừng để nó lan truyền.
Nhưng không như mong muốn, cùng ngày phủ tướng quân phát sinh sự việc, đã bị người cố tình phát tán khắp nơi.
Tướng quân phu nhân bất hiếu với bà bà, dung túng đệ đệ chống đối bà bà, ẩu đả trưởng bối.
Tỷ đệ hai người còn cố ý giấu tiền bạc với vật phẩm quý giá trong nhà kho phủ tướng quân đi, bị người của kinh đô Phủ Doãn lục soát ra.
Đệ đệ của tướng quân phu nhân phẩm hạnh không hợp, bị học viện kinh đô khai trừ.
Những việc này ồn ào huyên náo ở kinh thành, Tiêu Nguyên Thạch cho người đi ngăn cản đã muộn.
Toàn bộ tướng quân phủ, cũng thành trò cười lớn nhất gần nhất của kinh thành.
Than danh Cát Xuân Như cũng thối, bất kính chống đối bà bà, dung túng đệ đệ làm ác, dời tài sản trong nhà kho, ba chuyện này đã làm cho toàn bộ quý phụ kinh thành kéo nàng ta vào danh sách đen.
Mà kẻ lan truyền chuyện này ra ngoài, thu mua người ăn xin, tiểu nhị tửu lầu, quán trà, những người kể chuyện, đã ẩn thân rồi.
Lại viết một phong thơ, gửi thông qua trạm dịch đưa đến huyện Nam Khê.
Bảy ngày sau, Tiêu Hàn Tranh đang ở huyện học nhận được một phong thơ.
Lúc này hắn vừa vặn học xong, cũng không mở thư ra, mà ngồi xe ngựa trở về thôn.
Hắn đã nhập học một tháng, thích ứng không tệ.
Vị lão tiên sinh về hưu kia cũng đến huyện Nam Khê, đi huyện học dạy mấy khóa.
Hắn không có lập tức hành động đi bái sư, mà cứ theo lẽ thường dụng công đọc sách biểu hiện rất tốt.
Hôm nay vị lão tiên sinh kia ra một đề luận, hắn biết tâm đắc của lão tiên sinh, cho nên trả lời đều là những gì mà đối phương tâm đắc.
Quả nhiên, được lão tiên sinh khen ngợi.
Lão tiên sinh không dễ dàng thu đồ đệ, cho nên hắn không thể vội vàng muốn bài sư, trước để cho đối phương chú ý đến mình, lại gãi đúng chỗ ngứa.
Trở lại thôn đã sắp đến chạng vạng, Tiêu tiểu muội đã làm xong bữa tối.
Huyện học không ít học sinh đều ở học xá, vì mỗi ngày có thể gặp tiểu tức phụ mẫu thân, đệ đệ và muội muội, Tiêu Hàn Tranh vẫn kiên trì mỗi ngày ngồi xe ngựa đi qua lại.
Ăn xong bữa tối, hai người theo thói quen tính ra ngoài tản bộ, cũng đi nhìn thử nhà mới.
Hiện tại đã dán xong gạch lát, đang dán sàn gỗ và làm ngăn tủ gia cụ.
Người làm việc đã tan tầm, hai người nhìn một vòng còn tương đối vừa lòng, ngồi trên bàn và ghế cố ý dùng xi măng làm ra để hóng mát.
Từ trong n.g.ự.c Tiêu Hàn Tranh móc ra một phong thư chưa xé mở, cười nói với Thời Khanh Lạc: “Nương tử, chúng ta cùng nhau xem.”
Thời Khanh Lạc ngẩn người, “Thư của đám cực phẩm Tiêu gia? Nhanh như vậy đã có bức thứ hai rồi?”
Tiêu Hàn Tranh đúng sự thật nói: “Không phải cực phẩm Tiêu gia, là người ta an bài.”
Đối với tiểu tức phụ, hắn không định giấu giếm.
Thời Khanh Lạc vừa nghe lập tức hứng thú, cũng không khách khí.