Bạch Hủ cũng không tự đi xếp hàng, mà để Tiểu Tứ đi.
Cũng không tới khu phòng nghỉ, mà ngồi ở đây uống trà.
Ở khu phòng nghỉ, những thương nhân từ huyện thành và những tiểu thương, hưởng thụ cảm giác mát lạnh truyền đến từ bồn băng, thỉnh thoảng uống ngụm trà lạnh, cả người đều thoải mái vô cùng.
“Nương tử của Tiêu tú tài thật không tệ.”
“Nghe nói đường của họ vừa rẻ vừa ngon, tý nữa ta phải mua một chút mới được.”
“Thôn này còn bán cả đá tiêu nữa cơ, sẵn tiện ta cũng muốn kéo một xe về.”
“Kéo một xe? Ngươi đừng nghĩ tới nữa, thôn bọn họ còn cung không đủ cầu đá tiêu đâu, mỗi ngày khai thác được bao nhiêu, trời vừa sáng gần như đều đã được bán sạch.”
“Bán được thế à?”
“Lại chẳng thế, bây giờ thời tiết nóng, cần nhiều đá tiêu.”
“Với lại có rất nhiều người mua đi nơi khác bán, nghe nói còn có không ít người từ kinh thành đến mua nữa cơ.”
“Không ngờ cái thôn nhìn tồi tàn mà đồ tốt lại không ít.”
“E rằng không tàn được bao lâu.”
Người đến trước vừa lấy được hàng, liền lập tức chở đi đến huyện thành mở bán.
Giá của Thời Khanh Lạc đưa ra không mắc, một bó 10 cây nhang muỗi, giá sỉ một văn tiền.
Tiền vốn chỉ tầm nửa văn, lời được nửa văn.
Cũng định giá cho đám thương nhân, để bọn họ bán với giá từ hai đến ba văn, không được bán giá cao hơn làm loạn giá cả thị trường.
Ở huyện thành bán giá hai văn, vận chuyển đi thì giá ba văn, thương nhân buôn với số lượng lớn tuy ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, cũng sẽ kiếm được không ít.
Chỉ cần không phải là nhà rất nghèo thì đều có thể mua được.
Lần này Thời Khanh Lạc làm ra nhang muỗi bán, thật sự không phải là để kiếm được nhiều tiền, nếu không thì nàng đã cố ý làm bao bọc càng tinh xảo hơn, để chuyên bán cho người giàu rồi.
Chủ yếu là muốn bách tín của triều Đại Lương mỗi ngày hè đều có thể dùng nhang muỗi, tránh khỏi việc bị muỗi đốt.
Ở trong thôn những phụ nhân và thiếu nữ làm công đều rất nhanh nhẹn, năng xuất rất cao.
Cộng thêm việc có nhiều thôn ở huyện thành nghe nói Thời Khanh Lạc thu mua lá ngải, hoa cúc dại và lươn, cho nên đều đi hái , đi bắt mang tới bán, nguồn tài nguyên dồi dào không đứt, lượng nhang muỗi được làm ra cũng rất nhiều.
Nhưng làm ra bao nhiêu đều có thể bán sạch bấy nhiêu.
Đến cả Mạc Thanh Lăng dùng nhang muỗi thấy hiệu quả tốt, cũng sai người xuống thôn Hạ Khê mua.
Thời Khanh Lạc đoán có lẽ hắn ta sẽ gửi về kinh thành tặng người, thế là cố ý đưa cho hắn ta loại phẩm chất tốt tinh xảo một chút.
Đương nhiên, cũng lấy tiền.
Một thời gian sau đó, mỗi ngày số người đến thôn Hạ Khê mua nhang muỗi tấp nập không xuể.
Cũng có người dân thấy có cơ hội làm ăn, ở cửa thôn liền bày quầy bán trà lạnh, còn có bán cả bánh bao.
Kinh thành.
Cũng không ít người gánh thùng lớn dạo quanh phố hét, “Kem que, bán kem que đây!”
“Kem que của ngươi có vị gì?”
“Dưa hấu, vị nho, vị lê với cả vị sơn tra đều có.”
“Thế cho ta một cây vị dưa hấu.”
“Ông ơi, cháu cũng muốn ăn kem que, ăn kem que.”