Hắn ta bất lực nói: “Ngươi trực tiếp đưa hết cho ta, hà tất phải phiền toái như vậy.”
Thời Khanh Lạc trừng hắn ta một cái, “Nếu ta muốn trực tiếp đưa hết cho ngươi, hà cớ gì phải chạy tới huyện thành phát miễn phí nhang muỗi?”
“Đừng có cái gì cũng muốn hết như thế, ngươi cũng phải chừa cho người khác chút canh thịt uống chứ.”
Bạch Hủ khó hiểu, “Trực tiếp đưa hết cho ta bớt được bao nhiêu việc, hà tất gì phải vội vội vàng vàng như thế này?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Ta chính là người không ngồi không được, hiện tại ta rất vui vẻ.”
Bạch Hủ: “…” Có quỷ mới tin ngươi.
“Tới đây, nói lý do cho ta xem nào.” Nữ nhân này rất thích nhàn rỗi, tuyệt đối không phải vì muốn làm việc mà tìm việc cho mình.
Thời Khanh Lạc sắp xếp xong đơn hàng trên tay.
Lúc này mới đi tới bên cạnh Tiêu Hàn Tranh ngồi xuống, nói “Được thôi, ta chính là muốn kéo thật nhiều người tới thôn của chúng ta, làm cho thôn của chúng ta thôn biến thành một nơi tập trung, phân phối, giao dịch hàng hóa.”
Bạch Hủ mở to mắt, không thể tin được nhìn Thời Khanh Lạc.
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy?”
Hắn ta không nghĩ việc này có thể thực hiện được.
Một cái thôn Hạ Khê nho nhỏ này, làm sao có thể trở thành một khu giao dịch được chứ.
“Chỉ vì nhang muỗi?”
“Thế thì ta nói cho người biết, đừng nằm mơ nữa.”
Hắn ta hiếm lắm mới có cơ hội công kích nữ nhân này.
Thời Khanh Lạc cho hắn ta một cái liếc, “Làm sao chỉ có nhang muỗi chứ, trong tay ta còn có rất nhiều đồ tốt.”
“Vả lại, sao lại không thể cơ chứ? Dám nghĩ dám làm, mới có thể thực hiện được.”
“Chưa thử qua, sao ngươi biết là không được?”
Nàng nhìn Bạch Hủ tràn đầy thâm ý: “Ngươi cứ đợi đó để tiếp tục bị vả mặt đi.”
Bạch Hủ: “.....”
“Ngươi còn có thứ đồ tốt gì nữa?” Hắn ta có hứng thú với cái này.
Thời Khanh Lạc liếc hắn ta một cái, “Không nói cho ngươi biết, cứ từ từ chờ xem đi.”
Bạch Hủ: “......” Khi nào cũng dụ mình, đáng ghét.
Hắn ta nhẫn nhịn nói: “Nếu vậy bán phương pháp làm cho ta đi? Ta không cạnh tranh với ngươi, ta mang đi đến chỗ khác bán.”
Thời Khanh Lạc lắc đầu, “Không bán.”
“Ngươi có thể xếp hàng đặt mua một ít, sau đó bán lại ở chỗ khác, cái này thì được.”
Bạch Hủ: “Dựa vào quan hệ của chúng ta, còn phải xếp hàng chờ đặt? Ngươi trực tiếp xếp ta vào chẳng phải là được rồi sao?”
Thời gian là tiền bạc đó!
Thời Khanh Lạc: “Quan hệ giữa ta và ngươi chính là quan hệ đối tác, ngươi đừng có mà nói bậy ảnh hưởng đến danh tiếng của ta.”
Tiêu Hàn Tranh ở bên cạnh cũng nói: “Xin Bạch công tử cẩn thận lời nói.”
Bạch Hủ: “.....”
“Ý của ta chính là chúng ta hợp tác cũng đã bao nhiêu lần rồi, chỉ là để ta xen hàng, ngươi sắp sếp một chút đi.”
Thời Khanh Lạc nói: “Không theo phép tắc không thành quy tắc, xen hàng tuyệt đối không được.”
“Nếu như ngươi xen hàng, những người khác thấy cũng muốn xen hàng, không phải là chậm trễ thời gian củanhững người xếp trước sao?”
Lúc còn ở hiện đại, nàng thật sự không thích bị người khác xen hàng.